Edit: Tuyết Y
Beta: Sakura
Hiện nay, Quân Hạo đã sớm trở thành bậc thầy cầm nghệ tiếng tăm lừng lẫy kinh thành, bao nhiêu người muốn vung tiền như rác nghe một khúc của hắn, nhưng lại cầu mà không được. Có thể được hắn đích thân soạn một khúc thì cũng đủ để tự ngạo rồi.
Nhưng khi khúc này truyền lưu ra ngoài, bị tranh nhau truyền xướng, trở thành câu chuyện được mọi người ca tụng, thì sau khi Chân Diệu nghe nói, nàng cũng không đắc ý, mà ngược lại mặt ủ mày chau.
Mượn thơ ca kiếp trước nổi danh, sẽ không bị thiên lôi đánh đấy chứ?
Tên khốn La Thiên Trình này, rõ ràng viết thư nhà cho hắn, sao huyên náo đến mức mọi người đều biết rồi? Chờ gặp lại đi, nhất định phải cho hắn mất mặt!
Hừ, ít nhất là không mang theo khô bò cho hắn, lần tới chỉ đưa đậu phụ khô thôi!
Chân Diệu đang buồn bực phát cáu, Tước Nhi đi vào bẩm báo: “Đại nãi nãi, Tam cô nương tới.”
“A, mời Tam cô nương vào đi.”
Không lâu lắm, La Tri Chân đi đến.
Chân Diệu đứng lên nói: “Không phải thân thể muội vừa khỏe sao, sao lại ra ngoài, trên đường nhiễm lạnh sẽ không tốt đâu.”
La Tri Chân được Tước Nhi cứu ra từ trong khe băng, thân thể cô nương quý giá hơn nha hoàn một chút, thoáng cái đã nhiễm lạnh ngã bệnh, điều dưỡng đến tận bây giờ mới coi như có thể rời giường.
Thật ra hai người đã gặp nhau ở chỗ Lão phu nhân, mấy ngày nay đến giờ La Tri Chân đã bắt đầu đi thỉnh an Lão phu nhân.
“Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-mot-doi/1298206/chuong-405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.