Edit: Tran Phuong
Beta: Sakura
“Mẹ, tâm tư của Tam Lang với Yên Nương vẫn chưa dứt……”
“Cái gì!” Điền thị bật dậy, vì động tác quá mau, choáng váng một trận, thân thể lảo đảo.
Nhị Lang đỡ Điền thị: “Mẹ, mẹ đừng gấp, hại thân thể.”
Điền thị cười thảm một tiếng: “Nghiệp chướng này, đâu còn quan tâm đến người làm mẹ như ta!”
Thần tình bi thương, sắc mặt đột nhiên trắng bệch: “Đứa bé của Yên Nương………”
“Không được, ta muốn đi hỏi nó một chút!” Điền thị bất chấp thân thể không khỏe, nhấc chân muốn ra ngoài, lại bị Nhị Lang ngăn cản.
“Mẹ, vừa rồi bọn con cãi nhau, chính là vì chuyện này, mẹ cũng biết tính Tam Lang, nếu mẹ đi tìm đệ ấy, đệ ấy sẽ không quan tâm đến chuyện gì, phải làm thế nào? Mẹ đã quên lúc đầu, Tam Lang thiếu chút nữa thì tự sát sao?”
Điền thị hít một hơi, thoáng cái xụi lơ trên giường.
“Mẹ….” Nhị Lang nửa quỳ, đấm chân cho Điền thị: “Con thấy tuy Tam Lang có lòng nhung nhớ Yên Nương nhưng cũng không dám làm ra chuyện như vậy, có lẽ đệ ấy đã thông suốt, đến một thông phòng cũng không có, lúc này mới thoáng mê tâm.”
Điền thị nghe vậy gật đầu, trong lòng khẽ động.
Nhị Lang và Tam Lang đều đã mười tám, đã đến tuổi bàn chuyện làm ami, nếu không phải một năm này có đến nửa năm không thuận, nhà tốt vẫn qua lại cũng vì Điền gia gặp chuyện không may mà không còn tin tức, việc hôn nhân của hai người nên định xuống.
Xem ra, nên mau chóng tìm vợ cho Tam Lang, để thằng bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-mot-doi/1298128/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.