Chương trước
Chương sau
Chờ Điền thị đi khỏi, lão phu nhân mới nói với Chân Diệu: “Vợ Đại lang, cháu xem, bất kể là hành quân đánh trận hay là tranh đấu hậu trạch này, đôi khi đạo lý tương thông nhau đấy. Không thể cứ mãi tiến công, giết địch một ngàn tự tổn tám trăm là điều không đáng. Đôi khi cháu cảm thấy bản thân mình chiến thắng, kỳ thực lại thua càng lớn, có lúc lùi một bước, là để thắng càng đẹp.”
Chân Diệu dùng ánh mắt nhỏ đầy sùng bái nhìn Lão phu nhân.
Lão phu nhân này quả là một nhân tài nha, ai nói Lão phu nhân Trấn Quốc Công không tinh quản lý hậu viện, chỉ là người ta bình thường chẳng muốn giết gà mà dùng dao mổ trâu thôi.
Thấy cháu dâu lanh lợi lại nghe lời, lão phu nhân khí thuận hơn một chút, ý vị thâm trường nói: “Vợ Đại Lang, cháu và Đại lang đều còn trẻ, nói ra chính là thời điểm tốt để tích lũy tình cảm. Vợ chồng chung sống, luôn là trong lúc lơ đễnh dần dần xa cách, chờ khi muốn quay đầu lại thì lại không được nữa rồi. Cái gọi là vợ chồng từ thân đến sơ (*),chính là đạo lý này.”
(*) Nguyên văn “chí thân chí sơ”: ý chỉ tình cảm từ nồng nàn càng ngày càng nhạt dần, khiến vợ chồng xa cách nhau.
Chân Diệu nghe lời này, như có điều suy nghĩ.
Nàng muốn cùng Thế tử sống thật tốt, nhưng lại không hề nghĩ đến vấn đề yêu hay không yêu.
Như vậy dĩ nhiên sẽ chịu ít thương tổn nhất, nhưng có phải cũng sẽ có một loại tiếc nuối khác hay không?
Nhưng nói đi thì nói lại, thứ huyền diệu như tình yêu, cũng không phải nói mình muốn trao là trao. Đời trước nàng chưa hề có cảm giác khác thường với bất kỳ người con trai nào, đến bây giờ, vì có quá nhiều thứ quấy nhiễu, thì càng không rõ rốt cuộc có cảm giác gì với Thế tử.
Lần đầu Chân Diệu cảm thấy lòng có chút rối loạn, trở về Thanh Phong Đường, cũng có phần mờ mịt ngồi trên ghế quý phi thẫn thờ.
Tử Tô thấy thế thì đưa mắt ra hiệu cho Giáng Châu, Giáng Châu biết ý, quay đầu xách Cẩm Ngôn vào.
Cẩm Ngôn được nuôi quen, ra khỏi lồng tre liền bay xuống đậu trước mặt Chân Diệu, há mồm nói câu “Mỹ nhân” .
Chân Diệu đối với con sáo thích đùa giỡn này cũng là thấy nhưng không thể trách, nhận lấy thức ăn cho chim mà Giáng Châu đưa tới đút cho Cẩm Ngôn, cười trêu chọc nói: “Thiếu hiệp a, ngươi không biết đâu, hôm nay quý phủ chúng ta, đã có một vị mỹ nhân chân chính đến rồi, đáng tiếc a. Ngươi không có cơ hội gặp được.”
Cẩm Ngôn dùng miệng vuốt vuốt lông vũ, đầu đung đưa qua lại, một đôi mắt ti hí càng xuất thần, nói cho cùng chỉ là một con sáo, làm sao có thể hiểu được tiếng người thật đây?
Nha hoàn cả phòng lại tò mò.
Chân Diệu từ trước đến giờ luôn hiền hòa với hạ nhân. Bách Linh bèn đánh bạo hỏi: “Đại nãi nãi, vị kia thật sự là một vị mỹ nhân tuyệt sắc sao?”
Chuyện La Nhị lão gia mang ngoại thất về, ngoại thất kia không bị bán đi mà còn đưa đến Hinh Viên đã sớm truyền khắp nơi.
Địa vị Thanh Phong Đường vốn đặc thù, cùng với đường làm quan của La Thiên Trình thuận lợi, lại càng không có người dám chậm trễ, dù không chủ động hỏi thăm, thì một chút tin tức râu ria cũng sẽ có người chủ động nói đến.
“Đúng là cực đẹp.” Chân Diệu hồi tưởng đến cái thoáng nhìn kinh hồng kia, cảm thán nói.
Sau đó nhìn chung quanh một vòng, dặn dò: “Đó là người bên Nhị phòng, ngày thường cơ hội các ngươi trông thấy không nhiều lắm, tóm lại sau này cho dù thấy thì cũng cách xa xa ra. Người đẹp nhiều thị phi.”
Mấy nha hoàn nhìn nhau một cái, nín cười bảo vâng.
Thầm nghĩ Đại nãi nãi nói lời này lại cũng quên bản thân mình bộ dáng thế nào rồi. Có điều một thông phòng, đương nhiên không thể so sánh với Đại nãi nãi nhà các nàng được.
Nha hoàn trong veo như nước cả phòng cười nói đùa nghịch, tâm tình Chân Diệu lại nhẹ nhàng đi.
Còn chưa thấy người, giọng nói vui vẻ của Tước Nhi đã truyền vào: “Đại nãi nãi, hôm nay Thế tử đưa tới cho ngài một con mèo rất xinh đẹp.”
Bách Linh lại xì một cái nói: “Tước Nhi này, càng ngày càng nghịch ngợm.”
Tước Nhi đã vén rèm đi vào, cười hì hì nói: “Bách Linh tỷ tỷ lại mắng muội rồi. Đại nãi nãi người xem, nô tỳ nói có sai không?”
Không đợi Chân Diệu nói gì, mấy nha hoàn đã vây lại.
Tước Nhi ôm một con mèo to vừa trong lòng, bộ lông trắng muốt vừa dày vừa dài, nhìn đã thấy ấm áp, đặc biệt nhất là đôi mắt, thế nhưng một mắt là màu lam tinh khiết, một mắt là màu hổ phách .
Dù là hai nha hoàn trầm ổn như Tử Tô và Bạch Thược, cũng nhịn không được nhìn thêm mấy lần.
Tước Nhi ôm mèo trắng đi tới: “Đại nãi nãi, con mèo này có phải rất đẹp hay không? Nghe La Báo đại ca nói, con mèo này chuyển đến bằng đường biển, Thế tử tốn không ít tâm tư mới tìm được đấy.”
Nàng nói xong bèn đưa mèo trắng đến.
Kể từ khi bị lão Kiến An Bá nhét một con sáo đến ép nàng nuôi, Chân Diệu ngược lại có thêm không ít niềm vui, thấy con mèo Ba Tư khó gặp ở Đại Chu này, đương nhiên rất yêu thích, bèn duỗi tay ra đón.
Ai ngờ lúc này bỗng nghe phịch một tiếng, Cẩm Ngôn ở bên cạnh nàng liền nhào tới, hai cái móng vuốt níu lấy bộ lông mèo thật dài mà đánh nhau.
Biến cố này quá mức đột ngột, Tước Nhi hét lên một tiếng buông lỏng tay.
Một mèo một chim lập tức rơi xuống đất, trong chốc lát lông chim lông mèo bay tứ tung, tiếng chim kêu mèo gào cùng vang lên, còn kèm theo tiếng chửi đổng không biết học từ đâu của Cẩm Ngôn, một mèo một chim, đánh một trận tưng bừng.
Chân Diệu hoàn hồn trước tiên, nhìn chung quanh một vòng.
Tốt rồi, đám bạn nhỏ quả nhiên đều sợ ngây ra.
Chạm phải ánh mắt Chân Diệu, lúc này mọi người mới kịp phản ứng.
Tước Nhi cách gần nhất, xông qua muốn kéo bọn chúng ra, Chân Diệu vội quát bảo ngưng lại: “Chớ lộn xộn, bị cào thì không hay!”
Không nói có thể có bệnh dại, dù là bệnh uốn ván ở thời đại này cũng phải chết a.
Tước Nhi ngẩn người không biết làm sao.
Lúc này một mèo một chim thắng bại đã rõ, Cẩm Ngôn cưỡi trên người mèo trắng, đắc ý kêu.
Thừa cơ hội này, Giáng Châu rón rén đi tới, trầm ổn mà nhanh chóng đưa tay nắm lấy cánh của Cẩm Ngôn, xách nó lên.
Cẩm Ngôn không cam lòng, lại duỗi móng vuốt cào xuống lưng mèo trắng một cái.
Mèo trắng cũng thông minh, thấy Cẩm Ngôn bị tóm lấy cánh, thì thay đổi bộ dáng đáng thương vừa rồi, nhảy dựng lên há mồm cắn một chân của Cẩm Ngôn.
Giáng Châu chỉ cảm thấy bỗng nhiên nặng xuống, vô thức buông lỏng tay ra.
Cẩm Ngôn rít chói tai đánh lại.
Mèo trắng nhanh chân chạy ra ngoài.
Một chim một mèo, một bên đánh một bên liến thoắng gào chạy ra ngoài.
Chân Diệu xoa trán, cảm thấy cuộc sống sau này phải náo nhiệt rồi.
Nàng dự cảm không sai chút nào, mấy ngày tiếp đó, chỉ cần Cẩm Ngôn vừa thấy mặt con mèo được gọi là “Bạch Tuyết”  kia thì lại bắt đầu cấu xé lẫn nhau, đã đến tình trạng thủy hỏa bất dung rồi.
Chân Diệu rõ ràng phát hiện thân thủ nha hoàn trong viện của nàng đều nhanh nhẹn hơn rất nhiều, mà ứng theo đó, thì lúc ăn cơm cũng xới thêm nửa bát.
Sau khi lại trải qua một trận gà bay chó chạy, Chân Diệu cắn răng nói: “Trước mắt đã sắp hết năm cũ rồi, đến tiền viện nghe ngóng xem lúc nào Thế tử trở về.”
Nàng cam đoan sẽ không tìm hắn tính sổ đâu!
Bên kia La Thiên Trình nghe La Báo nói rõ ý định đến đây, khóe miệng bèn không nhịn được mà cong lên, quả nhiên nữ nhân đều thích mèo a chim a .
“Đại nãi nãi nhận được mèo có phản ứng gì?”
“Cái này thuộc hạ cũng không biết, có điều lúc đó Tước Nhi cô nương vô cùng vui vẻ ôm đi. Thuộc hạ nghĩ, chắc chắn Đại nãi nãi cũng rất vui ạ, nếu không thì sao thuộc hạ đã thay ngài tặng nhiều quà như vậy, mà lần này Đại nãi nãi lại chủ động phái người đến hỏi ngài ngày về chứ.”
La Thiên Trình lập tức lộ ra ý cười: “Đi. Hôm nay trở về phủ.”
Hai người cưỡi ngựa chạy về phủ Quốc Công, trên đường La Báo lắp bắp cả buổi, rốt cục không nhịn được nói: “Thế tử, thuộc hạ. . . . . . Thuộc hạ muốn xin ngài một chuyện.”
“Nói đi.” La Thiên Trình tâm tình không tệ, khóe miệng chứa đựng nụ cười.
Mặt La Báo liền đỏ lên.
La Thiên Trình nhướn mày: “Chuyện gì? Khó mở miệng như vậy à?”
“Thuộc hạ ——”
Đợi hồi lâu không có động tĩnh, mặt La Thiên Trình trầm xuống: “Đại nam nhân mà cứ lề mà lề mề, nếu không nói, thì đừng nói nữa.”
Lúc này La Báo nóng nảy, nhắm mắt cắn răng nói: “Thuộc hạ nhìn trúng Đại nãi nãi. . . . . . Đại nãi nãi ——”
Lời còn chưa nói hết, đã lập tức bị La Thiên Trình đạp một cái từ trên ngựa ngã xuống.
La Báo gào thảm một tiếng, không để ý ánh mắt khác thường của những người lui tới trên đường. Ôm bụng rồi lại trở lên mình ngựa, gánh lấy ánh mắt giết người của chủ tử mà tủi thân nói: “Thế tử, thuộc hạ nhìn trúng tỷ tỷ bên cạnh Đại nãi nãi, cho dù ngài không đồng ý thì cũng đừng như vậy chứ.”
“Tỷ tỷ bên cạnh Đại nãi nãi?” La Thiên Trình sờ sờ mũi.
La Báo có thể trở thành tư vệ của La Thiên Trình, thì cũng không phải kẻ ngu xuẩn, thấy đối phương biểu lộ vẻ mặt lúng túng liền cẩn thận suy nghĩ xem cái tai bay vạ gió này làm sao lại đến, thế là vẻ mặt hắn không khỏi đờ ra.
Thế tử, thế tử … độ ghen tuông của Thế tử không khỏi quá lớn nha.
Vả lại, lão nhân gia hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy chứ? Nếu hắn có ý gì với Đại nãi nãi, chẳng lẽ có thể nói thẳng ra sao?
Phi phi, đánh chết hắn cũng sẽ không có ý gì!
Không được, hắn nghĩ lung tung rồi.
La Báo đỡ trán.
La Thiên Trình biết mình đã phản ứng quá khích, thái độ bèn mềm mại hơn một chút: “Thế nào?”
“Thuộc hạ đau bụng!”
La Thiên Trình nhìn La Báo đang đỡ trán, không khỏi cười to: “Còn may, ngươi chưa nói đau mông!”
La Báo nhanh chóng để tay xuống, khóc không ra nước mắt.
Thế tử, đừng khi dễ người ta như vậy nha!
“Ngươi nhìn trúng ai, Tước Nhi sao?”
La Báo vội lắc đầu, cái lúc này cũng không dám vì ngượng mà càm lăm nữa: “Không, không, thuộc hạ thích là Tử Tô cô nương.”
“Tử Tô?” La Thiên Trình suy nghĩ một chút, bên cạnh Chân Diệu có một nha đầu áo tím ít nói, dường như tuổi không nhỏ nữa.
Nhìn lại La Báo tuổi ngoài hai mươi, nếu hai người thật sự thành đôi thì cũng xứng.
“Thế tử?” La Báo mang vẻ mặt khẩn trương nhìn La Thiên Trình.
“Chờ trở về, ta nói một tiếng với Đại nãi nãi. Nhưng mà Tử Tô là nha hoàn nhất đẳng bên cạnh Đại nãi nãi, có lẽ có ý định khác cũng không chừng.”
“Có ý định khác ?” Ánh mắt La Báo nhìn La Thiên Trình cũng trở nên bất thường.
Nguy rồi, sao hắn lại quên mất, đám nha hoàn hồi môn của những quý nữ kia đa số đều chuẩn bị để làm thông phòng a.
Thế tử đạp hắn không oan a!
“Ánh mắt đó của ngươi là sao?” La Thiên Trình nhìn thấy thì tức giận, “Ta nói có ý định khác, là kiểu Đại nãi nãi có thể kết duyên nha hoàn đắc lực với quản sự gì đó, đừng có nghĩ mấy thứ linh tinh bậy bạ kia cho ta!”
La Báo nhất thời tâm hoa nộ phóng, cười khúc khích nói: “Đại nãi nãi đã gặp qua thuộc hạ rồi.”
“Hử?” La Thiên Trình cảm thấy hắn lại muốn đạp người nữa rồi.
La Báo vội vàng nói ra chuyện hôm đó.
La Thiên Trình trong lòng có tính toán, nhắc nhở: “La Báo, ngươi xin lấy người khác thì ta mặc kệ. Còn đã xin lấy người bên cạnh Đại nãi nãi, nếu sau này khi dễ người ta, khiến ta xấu hổ trước mặt Đại nãi nãi, ta cũng sẽ khiến ngươi xấu hổ đấy. Dù là như vậy, ngươi vẫn muốn xin lấy sao? Ngươi có thể nghĩ kỹ rồi hãy nói sau.”
“Không cần nghĩ nữa, nếu thuộc hạ có thể có may mắn này, chắc chắn đối xử với Tử Tô cô nương thật tốt. Nếu là sau này làm không tốt chỗ nào, tùy Thế tử trách phạt.”
La Thiên Trình hài lòng gật đầu, sau khi trở về phủ, đến chỗ lão phu nhân thỉnh an rồi đi thẳng đến Thanh Phong Đường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.