Chương trước
Chương sau
Hôm nay có rất ít người ra vào ty Cẩm Lân Vệ Chỉ Huy sử.
Vị đại nhân chỉ huy đồng tri kia của bọn họ tuổi còn trẻ đã ngồi lên vị trí cao, ngày thường thậm chí ở nha môn cũng thường xuyên như thần long thấy đầu không thấy đuôi, vậy mà hôm nay chẳng những xuất hiện từ sớm, còn không ngừng đi từ nội đường ra đến nha thự, rồi lại quay trở lại, khắp nơi nơi đều thấy có mặt.
Nếu là người khác thì cũng thôi đi, hết lần này tới lần khác vị đại nhân trước nay đều luôn nhẹ cười làm cho người ta nhìn không thấu, vậy mà hôm nay mặt lại trầm như nước, phảng phất như đụng vào một cái sẽ có vụn băng rơi ra.
Thần sắc biểu lộ ra như vậy cực kỳ hiếm thấy, không biết đã gặp phải chuyện khủng khiếp gì?!
Có người nhớ tới chuyện trên thọ yến của Chiêu Phong Đế trước đó không lâu, có lẽ vị đại nhân này có khúc mắc không thể nói với Thái tử, tình cảnh sau này chắc sẽ khó khăn hơn.
“Đại nhân, đây là tin tức truyền đến từ phương Bắc.” Chỉ huy thiêm sự (võ tướng tam phẩm thời xưa) Cổ Minh tiến đến dâng lên một chiếc hộp xinh xắn cho La Thiên Trình.
La Thiên Trình nhận lấy, bình tĩnh có chút đè nén: “Vất vả rồi!”
Cổ Minh giương mắt nhìn, ánh mắt có chút lóe lên, cuối cùng đè nén chút không phục, cười nói: “Đại nhân, bữa trưa nay ty chức xin được làm chủ, mời mấy huynh đệ đi Thiên Khách họp mặt được không ạ?”
Cẩm Lân Vệ thành lập chưa tới một năm, quan viên còn chưa phân chia, lớn nhất Thượng Quan Chỉ Huy sứ là Âu Dương lão tướng quân.
Với tuổi tác của Âu Dương lão tướng quân đã tương đương với một vị danh túc trấn trạch đức cao vọng trọng, còn thật sự quản lý, đoán chừng đến cả Hoàng thượng cũng không thích.
Cho nên đừng nghĩ chức quan cao nhất Cẩm Lân Vệ này chỉ có chỉ huy sứ, thật ra nhân vật thực quyền chính thức có đến hai vị chỉ huy đồng tri.
Lúc mới đầu chức chỉ huy đồng tri này còn thiếu một người, Cổ Minh cũng đã dòm ngó đến nó, ngấm ngầm tranh đấu với La Thiên Trình, nhưng hiện tại người ta đường làm quan rộng mở, nếu hắn còn không biết nhận thua thì quả thật không có mắt rồi.
Ba mươi tuổi đầu có thể lên làm Chỉ huy thiêm sự cũng coi như là tài giỏi, há lại không qua được chút trở ngại này?
Sở dĩ sớm không nói, muộn không nói, mà chọn ngay lúc này là vì y phát hiện ra La Thiên Trình Trình không bình thường.
Đoạn thời gian trước trong nha thự bận rộn nhiều như vậy, rất nhiều người đều kêu gào không chịu đựng nổi, ánh mắt vị đại nhân này cũng hằn tơ máu mà vẫn bất động thanh sắc, chuyện này đương nhiên càng không liên quan đến việc công.
Nếu là việc tư, cho dù không tiện nói nhưng cảm xúc đâu dễ che giấu như vậy, còn có thứ gì có thể kéo gần quan hệ giữa nam nhân với nhau bằng uống rượu đây?
Từ lúc đêm qua nhất thời xúc động, La Thiên Trình dường như đã một đêm không ngủ. Hắn là người có ý chí mạnh mẽ, lúc bận rộn có chịu đựng hai ba ngày cũng vẫn được, giờ phút này không nhìn ra chút mệt mỏi nào nhưng tự chàng biết trong lòng đang có một tảng đá đè nặng, thở một hơi cũng khó chịu như bị đè chèn ngang ngực.
Nghe được lời mời của Cổ Minh, La Thiên Trình dừng một chút mới nhả ra một chữ: “Được.”
Cổ Minh lập tức thở phào nhẹ nhõm. Xem ra đã nắm bắt đúng thời cơ. Cùng ngồi uống rượu với nhau, cho dù ngày xưa có âm thầm phân cao thấp cũng sẽ hiểu rõ lẫn nhau hơn.
Y thấy đã được rồi liền không nán lại mà lui ra ngay.
La Thiên Trình mở hộp ra, bên trong chứa hai viên lạp hoàn (dùng sáp tạo thành một viên hình tròn, bên trong giấu mật thư),cầm lên một viên, chàng dùng lực đạo vừa phải bóp nhẹ liền xuất hiện một tờ giấy.
Cũng như thế chàng xem nốt viên thứ hai, xong cùng vứt chúng vào lò than.
Thẳng đến khi tờ giấy đã hóa thành tro, trạng thái áp lực và nóng nảy hôm nay mới hồi trở lại.
Bỗng chàng nghe có tiếng gõ cửa.
“Vào đi.” La Thiên Trình trầm mặt nói.
Thanh niên kia vừa đi vào đã thấy như có một loại áp lực vô hình đánh vào hắn, ngay cả da đầu cũng dựng đứng.
Loại cảm giác này đến khi La Thiên Trình cất lời lần nữa thì càng rõ ràng: “Chuyện gì?”
Thanh niên bất giác liếm liếm môi, thầm nghĩ nếu câu trả lời của mình không làm đại nhân hài lòng có khi nào sẽ bị đánh chết không?
“Đại nhân, nên ngoài có một tên nô tài đến tìm đại nhân, nói là người ở quý phủ, tên Bán Hạ ạ…”
Không đợi y nói xong đã nghe rầm một tiếng, là do La Thiên Trình đứng lên quá gấp làm ghế bị ngã.
“Đại nhân…” Thanh niên hoa mắt.
La Thiên Trình lại bất chấp phản ứng của hắn, xông ra ngoài như một cơn gió.
Đợi đến khi ra cửa, nhìn thấy bộ dạng co đầu rụt cổ của Bán Hạ, La Thiên Trình mới khôi phục vẻ thong dong, đứng trước mặt hắn hỏi: “Trong nhà có việc?”
Giọng nói có chút khẩn trương làm cho Bán Hạ sững sờ, khó hiểu nhìn chàng.
Cái nhìn này lập tức làm La Thiên Trình có chút phản ứng, chàng lập tức ho nhẹ một tiếng, sau đó điều chỉnh thần sắc trở lại không nhìn ra được gì nữa.
“Là Đại nãi nãi người… đau bụng…” Bán Hạ có chút khó mở lời.
“Đau bụng?” La Thiên Trình nắm chặt bàn tay dưới ống tay áo thành quyền, hít một hơi mới không biểu hiện sự khác thường: “Là Đại nãi nãi bảo ngươi đến tìm ta?”
Lúc hỏi ra những lời này, đến cả chàng cũng không biết trong lòng là mừng rỡ hay lo sợ.
Bán Hạ khẽ uốn lưỡi, không phủ nhận: “Thanh Cáp tỷ truyền lời cho nô tài.”
Thầm nghĩ hắn nói cũng không sai, quả thật là do nha đầu kia nói. Chỉ là nếu hắn nói thật cho Thế tử gia biết là do Thanh Cáp tự chủ trương muốn gọi Thế tử gia trở về, hắn chỉ là chân chạy, chỉ e Thế tử gia sẽ đạp hắn dính tường thôi?!
“Đau bụng, sao không mời đại phu?” La Thiên Trình có chút lo lắng hỏi, mà để che giấu sự lo lắng trong lòng ngữ khí của chàng càng thêm lạnh lẽo.
Bán Hạ giật mình, lập tức hiểu sai đi.
Hắn biết mà, chuyện như vậy sao thế tử gia chịu về chứ.
Thế tử gia là người làm đại sự, thuộc loại nam nhân luôn bàn chính sự, chuyện đàn bà con gái trong nhà đau bụng nhỏ nhặt như vậy lẽ nào lại bỏ mặc chính sự mà chạy về.
“Chuyện này, tiểu nhân còn phải vội về, Thế tử gia người mau lên nha.” Bán Hạ ngượng ngùng cười, lần nữa phỉ nhổ chính mình quá hèn nhác khuất phục dưới uy quyền của nha đầu ngốc kia.
Chỉ hy vọng Thế tử gia đừng nghĩ hắn là người ngu!
Nhìn Bán Hạ vội vàng rời đi, La Thiên Trình mở rồi lại khép miệng, khóc không ra nước mắt.
Tên ngốc này… hắn… hắn đi mất rồi, còn không thèm hỏi xem mình có chịu về hay không, ngay cả một bậc thang cũng không cho!
La Thiên Trình cứ đứng như vậy, thẳng đến khi bóng dáng Bán Hạ không còn nữa mới thật sự chết tâm, quay người đi vào nha thự.
Người ra vào phát hiện cấp trên của bọn hắn càng thêm đen mặt.
Thanh Cáp đứng tại cửa nhị viện, hết ngóng rồi lại trông.
Thấy Bán Hạ về tới liền vội chạy qua, nhìn trước nhìn sau vẫn không thấy bóng dáng La Thiên Trình đâu, không tin đảo đảo sau lưng Bán Hạ nhìn.
Bán Hạ vui vẻ nói: “Thanh Cáp tỷ, không phải ai cũng như tỷ, có người đứng sau lưng mà cả một sợi tóc cũng không thấy đâu.”
Thanh Cáp khẽ nhíu mi: “Vậy sao không thấy Thế tử gia?”
“Thế tử gia?” Bán Hạ quay đầu vuốt vuốt huyệt thái dương: “Thanh Cáp tỷ, ta đã bảo tỷ đừng hại ta mà, sao Thế tử gia lại chịu về chứ, không vì chuyện đó mắng ta là đã may lắm rồi.”
“Sao Thế tử gia không về? Đại nãi nãi đau bụng, khóc.”
Nghĩ đến Đại nãi nãi ngây thơ, Bán Hạ cảm thấy hơi không đành lòng, lại thêm không chịu nổi Thanh Cáp cứ hỏi vặn này nọ, rốt cuộc không kiên nhẫn nói: “Thế tử gia nói nếu bệnh thì mời đại phu đi.”
“Mời đại phu?” Thanh Cáp ngẩn người, đợi đến khi lấy lại tinh thần mới nhìn xuống đất gắt một cái: “Xí, Thế tử gia và ngươi đều không phải người tốt, ăn chùa của cô nương nhà chúng ta nhiều bánh bao thịt thế mà!”
Thấy nha đầu béo kia chạy đi như cơn gió, Bán Hạ mới sờ sờ mũi làu bàu: “Ai ăn nhiều chứ, rõ ràng đều là Thế tử ăn. Mỗi lần đều đau lòng thưởng cho mình một cái, làm như khoét thịt ngài ấy không bằng, đến cuối còn dọa mình trả lại nửa cái.”
Thanh Cáp chui vào phòng bếp nhỏ.
Tổ mẫu đã dạy nàng làm một loại mứt táo phục linh, bảo đảm cô nương sẽ thích.
Đợi đến khi Thanh Cáp làm xong mứt táo phục linh cũng đã đến trưa.
Tuyết đã ngừng rơi nhưng khung cảnh vẫn một màu trắng thuần, các chú chim sẻ đang bươi bươi mổ mổ tìm thức ăn trên nền tuyết.
“Đại nãi nãi, để nô tỳ đỡ người lên giường nghỉ ngơi nhé, bên ngoài cửa sổ lạnh lắm.” A Loan cẩn thận từng chút một nói.
Chân Diệu lắc đầu: “Nằm lâu quá rồi, để ta ngồi một chút.” Nói xong thì lại nhìn chim sẻ đang ríu rít ngoài cửa sổ đến xuất thần.
Dù nàng nói không để ý, không quan tâm nhưng thật ra nàng rất đau lòng.
Nàng cũng là cô gái, tuy kiếp trước nàng chưa từng trải qua tình yêu nam nữ nhưng vừa nghĩ đến chuyện hôm qua người nọ làm với nàng, nàng chỉ hận không thể chết đi cho rồi.
Ngay từ khi vừa choàng tỉnh ở triều đại lạ lẫm này đã bị tên khốn kia bóp cổ, thiếu chút nữa lại chết thêm lần nữa. Chân Diệu biết đoạn nhân duyên này giữa hai người chính là bất hạnh, chỉ sợ đời này nàng cũng sẽ không biết được cảm giác yêu đương là thế nào.
Ngẫm lại thời đại này thì biết.
Bao nhiêu người đều mù quáng ép cưới gả, nàng lại không được tươi sáng như những nữ nhân khác, nào có nhiều bất bình như họ, chỉ cần thấy có thể gửi gắm tình cảm vào việc yêu thích thì vẫn có thể sống vui vẻ.
Nhưng ngay cả hy vọng xa vời ấy hắn cũng không cho nàng được.
Hơn nửa năm sóng gió này trong lòng hắn ít nhất thì bọn họ cũng là bằng hữu, không, có lẽ vẫn là người xa lạ, nhưng hắn cũng không nên nhẫn tâm như vậy chứ.
Rõ ràng hôm trước vẫn còn tốt mà.
Trong lòng Chân Diệu không ngừng co rút đau đớn, như có một sợi tơ cứ thít lấy tim nàng, dù không tạo ra vết thương lớn nhưng nỗi đau đó vẫn làm người ta toát mồ hôi lạnh.
Nếu từ đầu tới cuối hắn đều làm một bộ hận không thể giết được nàng thì cũng thôi, ai thèm so đo với súc sinh làm gì.
Có thể theo thời gian dần trôi nàng đã dần xem hắn như bằng hữu, thậm chí có khi còn coi hắn như người thân, nên hắn mới hung hăng đâm nàng một đao như vậy?
Chân Diệu cảm thấy rất hoang mang.
Hoang mang tới cực điểm, thậm chí lần đầu tiên còn rất nghiêm túc trân trọng cảm giác của mình đối với hắn.
Là yêu thích sao?
Cái loại trong mắt trong lòng đều có nhau, bao dung lẫn nhau, không yêu thích thì là gì?
Chân Diệu lắc đầu.
Nàng thừa nhận hơn một năm tiếp xúc, thái độ của đối phương cứ lặp đi lặp lại, thiện cảm của nàng cứ suýt chút nữa lại có chút tiến triển thì lại rụt trở về.
Nhiều lần hắn như vậy là vì cớ gì chứ?
Là do tính tình trời sinh đã bất định, còn vì đoạn nhân duyên này không thể chấp nhận được sao?
Phảng phất như Chân Diệu đã bắt được gì đó, nhưng thầm nghĩ lại lại như cách một tầng mây mù không thấy rõ được gì.
Đúng lúc này Thanh Cáp bưng mứt táo phục linh đến: “Cô nương, ăn đi.”
Chân Diệu hồi phục tinh thần, cố nặn ra nụ cười: “Sao còn gọi ta cô nương, bị mấy người Tử Tô nghe thấy lại mắng ngươi cho xem.”
“Cứ gọi cô nương.” Thanh Cáp buồn bực phun ra.
“Làm sao vậy?”
Thanh Cáp là đứa không biết vòng vèo, thấy Chân Diệu hỏi vậy thì thẳng thắng nói: “Thế tử gia không về thăm cô nương, còn nói cô nương không thoải mái thì mời đại phu. Nô tỳ sẽ gọi người là cô nương, không gọi Đại nãi nãi nữa, không cho người làm vợ Thế tử gia nữa!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.