Edit: Tiểu Mặc Mặc
Beta: Sakura
Hôm sau, trời quang mây tạnh.
Chân Diệu cưỡi Hồng Vân đi theo sau đại bộ đội săn bắn.
Những lang quân kia giục ngựa lao nhanh, kinh động thú vật đang di chuyển bốn phía chạy trốn.
Các nữ quyến thì tay cầm dây cương, tốp năm tốp ba cưỡi ngựa đi, nói cười cùng một chỗ, nhàn nhã thật giống như đi ra ngoài đạp thanh (*đi chơi trong tiết thanh minh).
“Chân muội muội, muội không biết, ngoại tử (chồng) hôm qua lại khen không dứt miệng món canh nấm thịt chồn băm muội làm đấy. Nữ công trù nghệ, lúc chưa lấy chồng ta cũng luyện qua đấy, làm sao lại không có tâm tư linh xảo như muội vậy.” Giang thị cưỡi một con ngựa màu lông xám bóng nhoáng góp lời.
Hai con ngựa cách gần nhau, Hồng Vân ghét bỏ quay đầu, con ngựa màu xám kia là thứ lợi hại đấy, trực tiếp dụi Hồng Vân một cái, nhắm trúng Hồng Vân hí dài một tiếng.
“Thành thật một chút!” Giang thị vỗ vỗ lưng ngựa.
Con ngựa màu xám lúc này mới an phận xuống.
“Chắc do hứng thú. Cầm kỳ thư họa, nữ công trù nghệ, đều thử qua mới phát hiện đối với trù nghệ càng cảm thấy hứng thú, dường như cũng càng có thiên phú hơn.” Chân Diệu rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, mới trả lời.
Khứu giác của nàng linh mẫn, trời sinh thích hợp kỹ nghệ trù nghệ cùng điều chế hương liệu, muốn nói hứng thú, vậy cũng chỉ có trù nghệ rồi.
Có thiên phú có hứng thú lại có rất nhiều thời gian, nào có đạo lý học không tốt.
“Thiên phú ah ——”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-mot-doi/1298000/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.