Edit: Tran Phuong 
Beta: Sakura 
Aizzz, bấc đèn này không khỏi quá nhỏ chút, tính cầm cũng phải cầm ngọn đèn lớn. 
Phản ứng đầu tiên của Chân Diệu là cái này, sau đó đột nhiên nhớ tới kẻ thích nhảy cửa sổ, vội quát dừng lại: “Thanh Cáp, đừng làm ẩu!” 
Thanh Cáp quay đầu lại, vẻ mặt mờ mịt: “Cô nương, nô tỳ không có làm ẩu nhé.” 
Có lẽ nghe được động tĩnh bên trong, ngoài cửa sổ đột nhiên an tĩnh lại. 
Bóng lá chuối in trên song sa rung rung. 
“Thanh Cáp, mở cửa sổ ra.” Chân Diệu vừa nói vừa lấy áo ở đầu giường khoác vào. 
“Cô nương?” Thanh Cáp cầm chiếc kẹp bấc đèn khéo léo có chút không biết làm thế nào. 
Chân Diệu nghĩ đến người ngoài cửa sổ liền nhức đầu. 
Người này sao lại thích nhảy cửa sổ như vậy, may người gác đêm là Thanh Cáp, nếu là người khác chẳng phải phiền toái rồi? 
“Nghe lời, mở cửa sổ ra.” 
“Vâng.” Thanh Cáp không chần chờ nữa, nhanh nhẹn mở cửa sổ ra. 
Một bóng đen chợt nhảy vào. 
Thanh Cáp là một kẻ ngốc dũng cảm, không lên tiếng nhìn chằm chằm, đến khi thấy rõ bộ dạng của người đến mới giật mình kinh ngạc nói: “La thế tử?” 
La Thiên Trình đứng vững, quét mắt nhìn Thanh Cáp một cái, sau đó sải bước đi về phía Chân Diệu. 
Thanh Cáp đột nhiên chặn đường hắn, dùng kẹp bấc đèn chỉ vào hắn: “La thế tử, ngài muốn làm gì?” 
La Thiên Trình lườm Chân Diệu một cái. 
“Thanh Cáp, ta và La thế tử có hẹn ước, ngươi không cần để ý, đi nghỉ trước đi.” 
“Ách, vậy sao, sao cô nương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-mot-doi/1297918/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.