Chương trước
Chương sau
Tin hay không?
Chân Diệu nhìn đôi mắt hệt như đá vỏ chai(*)kia, bên trong là một màu mực sâu thăm thẳm, như đang che giấu vô số tâm tư không cho người khác nhìn thấu.
(*)đá vỏ chai:https://vi.wikipedia.org/wiki/%C4%90%C3%A1_v%E1%BB%8F_chai
Nàng tin hắn.
Tuy nàng có rất nhiều ấn tượng xấu với người trước mắt này, nhưng ở điểm này, nàng lại nhạy cảm cho rằng hắn không nói dối.
“Thôi.” La Thiên Trình cười cười, từ từ gấp lá thư lại.
Chân Diệu kéo góc áo của hắn: “La Thiên Trình, ta tin ngươi.”
Không phải là La thế tử, mà là La Thiên Trình.
La Thiên Trình không rõ tại sao lại hiểu được ý nàng.
Nàng tin là tin con người này của hắn.
Trong lòng dường như có lông vũ mềm mại lướt qua.
La Thiên Trình áp chế tình cảm khác thường, không được tự nhiên dời mắt đi: “La Thiên Trình là để ngươi gọi à, không có chút quy củ nào cả!”
“Vâng, La thế tử, La vệ trưởng!” Chân Diệu liếc mắt.
Thấy La Thiên Trình muốn cất lá thư đã được gấp lại, nàng đưa tay đoạt lấy: “Cái này không thể cho ngươi.”
“Dựa vào cái gì?” La Thiên Trình híp mắt mắt.
“Thư này cũng chẳng phải do ngươi viết!” Chân Diệu lẽ thẳng khí hùng nói.
Gân xanh trên thái dương La Thiên Trình nhảy lên: “Không phải ta viết thì ngươi giữ lại làm gì?”
“Luyện chữ không được à?” Chân Diệu hỏi ngược lại.
Thấy La Thiên Trình bị nghẹn nói không ra lời, nàng thấp giọng hết cỡ nói: “Hoặc là ngươi nói cho ta biết đây là chữ của ai?”
Bây giờ nàng mới biết cuộc hôn nhân này còn phức tạp hơn tưởng tượng của nàng rất nhiều.
Với đầu óc của nàng, vẫn nên biết rõ về kẻ thù đang ẩn núp sớm thì tốt hơn.
Nếu không sau này bị bán đi rồi nói không chừng còn phải giúp người ta kiếm tiền nữa.
Chân Diệu rất tự lượng sức mình mà nghĩ.
La Thiên Trình nhíu mày.
Hắn ngược lại lại không ngờ nàng có thể đoán ra và hỏi về việc này nhanh như vậy.
Chỉ là ——
Hắn không thể nói!
Đời trước, hắn bị Nhị thúc nuôi như cá chậu chim lồng, bị đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Hôm nay, Nhị thúc ngoài sáng hắn trong tối, chính là thời cơ rất tốt để nhẫn nại bố trí.
Nếu lộ ra, một khi để Nhị thúc biết mình phát hiện chỗ nào đó, nói không chừng sẽ kích thích hung tính của ông ta.
Đôi cánh của hắn chưa đủ cứng cáp, kết quả tốt nhất cũng phải lưỡng bại câu thương.
Đây là chuyện hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy, nên hắn không thể mạo hiểm như vậy!
Nhìn đôi mắt trong suốt kia, trong lòng La Thiên Trình nảy lên một tia áy náy.
Thật xin lỗi, ngươi tin ta, nhưng ta lại không thể tin ngươi.
“Ta không biết, phải về điều tra một chút, cho nên ngươi giao lá thư này cho ta được chứ?” La Thiên Trình thở dài trong lòng.
Cả đời này, sợ rằng hắn cũng không thể toàn tâm tin tưởng bất kỳ ai nữa.
Chân Diệu đưa lá thư tới, không lên tiếng.
“Đa tạ.” La Thiên Trình nói khẽ.
Chân Diệu quét nhanh qua hắn một cái, xoay người, giọng buồn bực nói: “Muộn lắm rồi, ta buồn ngủ.”
Cái xoay người này làm chiếc giường phát ra tiếng kít rất nhỏ.
Trong đêm yên tĩnh lại vô cùng rõ ràng.
Giọng nói mơ màng buồn ngủ của A Loan truyền đến: “Cô nương, ngài muốn đi tiểu đêm sao? Nô tỳ vào đỡ ngài.”
“A, không cần đâu, ta chỉ trở mình thôi. A Loan, ngươi cứ yên tâm ngủ đi, ban đêm ta cũng không đi tiểu đêm.” Chân Diệu hết hồn nói.
“Vâng.” Tiếng trả lời của A Loan truyền đến.
Hai người đều thở phào .
Chợt hai người nghe thấy tiếng ma sát xột xoạt.
“Xảy ra chuyện gì?” La Thiên Trình dùng khẩu hình miệng im lặng hỏi.
“A Loan, sao thế?” Chân Diệu hỏi một tiếng.
Giọng nói có chút ngượng ngùng của A Loan truyền đến: “Cô nương, nô tỳ đi tiểu đêm ạ.”
Cái bô ngay ở mặt sau tấm bình phong, nếu đi tiểu đêm, thì cái tiếng kia. . . . . .
Chân Diệu rõ ràng thấy La Thiên Trình đỏ mặt, sau đó từ hồng biến thành đen.
“Làm sao bây giờ?” La Thiên Trình dùng khẩu hình miệng hỏi xong thì mặt mày cũng xanh mét.
Nếu như nghe được tiếng tỳ nữ của nữ nhân này đi tiểu đêm, không phải nàng sẽ buộc hắn thu tỳ nữ kia chứ?
Cả đời này, hắn cũng không muốn có thêm mấy nữ nhân khó hiểu!
Chân Diệu cũng rất lúng túng.
Nhưng dù cái thời đại này nha hoàn không có nhân quyền đi nữa, thì nàng cũng không thể không cho người ta đi tiểu đêm nha.
Tai nghe thấy A Loan đã mang giày đi tới bình phong bên kia. Chân Diệu nhìn nam nhân sắc mặt xanh mét trước mắt, vội vàng nảy ra sáng kiến, đưa tay bịt kín lỗ tai hắn.
La Thiên Trình ngẩn người, lại thấy bộ dạng Chân Diệu thở dài một hơi, không khỏi nhếch khóe miệng.
Nữ nhân ngu xuẩn này, chẳng lẽ nàng cho rằng bịt lỗ tai hắn thì hắn không nghe được à?
Hắn là người tập võ đấy!
Mãi cho đến khi A Loan trở về giường nằm xuống lần nữa, Chân Diệu mới buông tay ra, thử hỏi: “Ngươi không nghe thấy chứ?”
“Không có.” Mặt La Thiên Trình đen lên nói.
Nếu không chẳng lẽ nàng còn muốn nghe loại đáp án thứ hai sao?
“Không nghe thì tốt rồi.” Chân Diệu cuối cùng cũng thở phào .
Vạn nhất tên khốn này vịn lý do này đến đòi nha hoàn như hoa như ngọc của nàng đi thì phải làm sao?
“Ta ngủ trước đây. Nha hoàn kia của ta ngủ tỉnh lắm, chờ lát nữa nàng ngủ say rồi ngươi hãy đi.” Chân Diệu hà hơi một cái, mí mắt bắt đầu đánh nhau.
Sắc mặt La Thiên Trình rất là cổ quái: “Ngươi ngược lại rất yên tâm đấy nhỉ.”
“Ta cũng không phải Tưởng biểu ca.” Chân Diệu mơ mơ màng màng nghĩ.
“Ngươi nói cái gì?” Bởi vì câu nói sau cùng của Chân Diệu tắc trong cổ họng, La Thiên Trình không nghe thấy bèn hỏi.
Nhìn lại thì Chân Diệu đã hô hấp đều đều ngủ mất rồi.
La Thiên Trình thì ngủ không được.
Từ sau khi hắn trọng sinh đã rèn thành tính tình cẩn thận, mọi chuyện lúc nào cũng phải rõ như lòng bàn tay hắn mới cam tâm.
À, nếu đặt ở thế giới kia của Chân Diệu thì có một từ có thể hình dung: chứng bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế*(Rối loạn ám ảnh cưỡng chế(tiếng Anh:Obsessive-CompulsiveDisorder–OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó làý nghĩám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện cáchành vicó tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng[1], đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đếnStress[2]. Bệnh còn có tên khác làrối loạn ám ảnh cưỡng bức).
Chứng bệnh cưỡng chế của La thế tử lại tái phát, hắn lưỡng lự chần chừ, nhưng vẫn duỗi một ngón tay ra chọc chọc vào mặt Chân Diệu.
Chân Diệu cố gắng mở mắt, khó hiểu nhìn La Thiên Trình.
La Thiên Trình trầm mặt hỏi: “Câu nói cuối cùng của ngươi là gì?”
Chân Diệu cắn răng: “La thế tử, ngươi chọc ta tỉnh là để hỏi cái này?”
“Phải”
“Ngươi không biết là quấy rầy người khác ngủ như vậy rất thất lễ à?”
La Thiên Trình không đỏ mặt chút nào nói: “Xin lỗi, nhưng nếu không hỏi rõ thì ta không ngủ được.”
Chân Diệu tức giận nhắm mắt lại: “La thế tử, chẳng lẽ ngươi còn muốn ngủ trên giường của ta? Sáng mai để cho nha hoàn của ta cùng hầu hạ rửa mặt hả?”
La Thiên Trình trầm mặc một chút nói: “Ý ta là chờ sau khi ta trở về sẽ không ngủ được. Rốt cuộc ngươi đã nói cái gì?”
Chân Diệu. . . . . .
Ta sai rồi được không! Sao tới tận hôm nay mới phát hiện vị hôn phu lại có một ưu điểm chứ!
Nhìn ánh mắt cố chấp của La Thiên Trình, Chân Diệu thở dài: “Ta là nói là… là ta yên tâm với lời nói của ngươi.”
Dĩ nhiên nàng sẽ không ngu ngốc mà nói ra lời nói thật.
Ngộ nhỡ đối phương thẹn quá thành giận giết người diệt khẩu gì đó, thì nàng tìm ai phân xử đây!
La Thiên Trình ngớ ra, vẻ mặt càng trở nên phức tạp hơn.
“La thế tử, bây giờ ta ngủ được chưa?”
La Thiên Trình không lên tiếng. Chân Diệu coi như hắn ngầm thừa nhận, thế là nàng lại vùi đầu vào ngủ.
Mùi thơm cơ thể thoang thoảng như có như không truyền đến, là mùi thơm cánh hoa nhẹ nhàng thanh khiết.
La Thiên Trình bất động mở to mắt, cảm thấy thời gian dài đằng đẵng.
Cái loại cảm giác hưng phấn có chút khô nóng lại có phần bị đè nén, còn mang theo một chút che giấu này khiến hắn khó chịu cau mày. Sau đó lặng lẽ cách xa Chân Diệu ra một chút.
La Thiên Trình chống nửa người để tránh bị ngã, chịu đựng như thế không biết bao lâu, mãi cho đến khi vầng trăng ngoài cửa sổ bị mây xanh che đậy, lúc này hắn mới cứng ngắc đứng dậy, lại nhìn người đang ngủ say một lần cuối, khéo léo trèo qua cửa sổ ra ngoài.
Một đêm không mộng mị.
Chân Diệu tỉnh lại, Bạch Thược đã sớm chờ bên ngoài.
Cũng may nàng ở một bên chải tóc, A Loan làm ướt khăn hầu Chân Diệu rửa tay rửa mặt, cuối cùng tính ra thì cũng không mất quá nhiều thời gian.
Chân Diệu thần thanh khí sảng đến thỉnh an Lão phu nhân.
Sau đó luyện chữ theo thường lệ, ôn lại nữ công, thấy thời gian còn sớm thì dẫn A Loan và Thanh Cáp trở về Trầm Hương Uyển.
Vài ngày rồi, nàng vẫn rất nhớ con sáo nhỏ nhà nàng đấy.
Nếu không phải vì Lão phu nhân đều mang cả bụng lửa giận khi thấy những con ngỗng, con chim này thì nàng đã mang Cẩm Ngôn sang từ lâu rồi.
“Cô nương, ngài về rồi.” Tước Nhi nhìn thấy Chân Diệu, khuôn mặt ngập vẻ vui mừng.
Chân Diệu mỉm cười gật đầu: “Đi báo với Biểu cô nương một tiếng.”
Hai tỷ muội Ôn Nhã Hàm cùng ở gian phía Tây, Đại phu nhân Tưởng thị vốn phân cho hai người mỗi người hai nha đầu nhưng bị Ôn Nhã Hàm từ chối, cuối cùng vẫn phân cho mỗi người một người. Dù sao cũng không tiện để nha hoàn thiếp thân của Chân Diệu hầu hạ.
Nghe tin, Ôn Nhã Hàm đã tự mình ra đón: “Nhị biểu muội tới rồi.”
“Tam biểu tỷ.” Chân Diệu chào hỏi, khi trông thấy người cùng đi ra thì có chút kinh ngạc, “Tứ biểu ca?”
Ôn Mặc Ngôn mặc một chiếc áo trực chuyết màu vàng nhạt, thiếu niên mày kiếm mắt sáng, trên mặt nở nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời.
Gặp Chân Diệu thì có hơi ngượng ngùng nói: “Là Nhị biểu muội à, ta tới tìm biểu tỷ của muội thương lượng chuyện cửa hàng, đúng lúc Nhị biểu muội đến thì góp ý cho ta một chút đi, cô mẫu nói muội có nhiều chủ ý.”
Mấy người cùng nhau vào phòng.
“Tứ biểu ca tìm cửa hàng ở đâu? Muội cũng không hiểu rõ về phương diện này cho lắm.”
“Mấy ngày nay xem được đông và tây thành mỗi nơi hai cửa hàng, bên Tây thành giá hơi cao một chút, đặc biệt là ở bên đường Thanh Tước.” Ôn Mặc Ngôn nói ra vị trí và giá cả của mấy cửa hàng, “Ý của Hoán biểu ca là nếu mở ở đường Thanh Tước thì sẽ mở một cửa hàng bút mực cao cấp, còn một chỗ khác ở ngõ Hạnh Hoa yên tĩnh một chút thì Tam tỷ nói mở cửa hàng thêu thùa rất tốt. Về phần hai cửa hàng ở Đông thành, Hoán biểu ca nói huynh ấy cũng không hiểu rõ rốt cuộc mở cái gì bên đó mới tốt, mà trị an lại không tốt bằng Tây thành, nên đã đề nghị huynh tốt nhất vẫn nên mở ở Tây thành.”
Chân Diệu cẩn thận suy nghĩ một chút nói: “Mặc dù Đại ca nói có lý nhưng tiền thuê cửa hiệu mặt tiền đường Thanh Tước quá cao, mà càng là cửa hàng bút mực cao cấp thì mọi người càng quen mua ở cửa hàng lâu năm, bút mực cao cấp lại nặng vốn, mấy tháng đầu chắc chắn phải dùng tiền để cầm cự. Tứ biểu ca mở cửa hàng có dư dả tiền bạc không?”
Ôn Mặc Ngôn ngượng ngùng lắc đầu.
Nếu nói ra thì tiền bạc trong nhà cho hắn cũng đủ mở cửa tiệm, nhưng đó cũng là hơn nửa gia sản, sao hắn dám liều được.
“Nếu mở cửa hàng thêu, vị trí vắng vẻ một chút cũng không sao, chỉ cần sản phẩm thêu tốt là được. Nhưng phần lớn đều là nữ quyến ra vào cửa hàng thêu, Tứ biểu ca là một nam tử sợ rằng đến lúc đó không được tiện lắm.”
Nói một phen, khóe miệng Ôn Mặc Ngôn xụ xuống, giống như một con chó to bị uất ức: “Vậy Nhị biểu muội nói phải làm sao bây giờ?”
Chân Diệu nén ý cười: “Muội là người ngoài cuộc tỉnh táo, chỉ có thể phân tích một chút nhỏ nhặt thôi , còn nếu nói rốt cuộc mở cửa hàng gì tốt thì lại không có ý tưởng gì. Không bằng Tứ biểu ca tìm cơ hội đi hỏi Tổ mẫu muội một câu xem.”
“Lão phu nhân?”
“Đúng rồi. Muội nghe mẫu thân nói, năm xưa Bá phủ cũng không phải khá giả gì, nhưng may mà có Tổ mẫu dày công quản lý, đương nhiên việc quản lý này cũng không thiếu việc kinh doanh cửa hàng, nên chắc hẳn ánh mắt của Tổ mẫu ở phương diện này tốt vô cùng.”
“Vậy huynh lập tức đi thỉnh giáo Lão phu nhân một chút.” Ôn Mặc Ngôn thi lễ một cái với Chân Diệu, “Đa tạ biểu muội.”
Chân Diệu bị dọa nhảy dựng: “Tứ biểu ca làm gì vậy?”
Ôn Mặc Ngôn đã hấp tấp chạy đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.