Trời gần về sáng, có chút ánh sáng nhỏ len lỏi trong màn sương. Có chút gió phẩy nhẹ tấm rèm cửa. Đêm qua Hà Tiết Âu lại không đóng cửa sổ.
Không gian tĩnh mịch và lạnh lẽo. Ánh sáng mờ ảo của đèn ngủ không đủ tạo ấm áp. Hà Tiết Âu cuộn người trong chăn bông, nằm một góc trên chiếc giường lớn. Thuốc an thần khiến cô mê man.
Lục Vỹ Thần đến giờ mới về nhà, bước chân có chút nặng nề.
Mọi người đều đã ngủ, căn nhà không một tiếng động. Lục Vỹ Thần chuyển bước đến phòng Hà Tiết Âu, tiềm thức cố gắng khơi gợi về một mùi hương da thịt non xanh của con cáo nhỏ. Hừm, người anh em của hắn bị bỏ đói cũng kha khá lâu rồi ấy chứ, đánh hơi được mùi thịt đã liền dậy rồi.
Vừa mở cửa đã bị gió táp vào mặt, Lục Vỹ Thần nhắm mắt hừ một tiếng, đóng cửa sổ lại.
Hà Tiết Âu mơ mơ màng màng, một làn hơi ấm phủ lấy thân thể cô, bờ môi cong lên, hạnh phúc một cách vô thức. Cảm giác ấm áp chưa được bao lâu, phía sau gáy của Hà Tiết Âu có chút lành lạnh chạm vào. Lục Vỹ Thần cẩn thận đặt môi mình lên đó, lướt nhẹ nhàng, mơn trớn trên làn da. Hà Tiết Âu rụt cổ lại, ngay lập tức đã bị hắn dàng chiếc lưỡi vừa nóng, vừa ướt của mình liếm một đường. Gáy là một nơi rất nhạy cảm, liên tục có tiếp xúc vật lý như vậy không tránh khỏi có phản ứng.
Hà Tiết Âu lật người lại theo phản xạ, hoàn toàn vẫn chưa có ý thức. Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-mot-cap-cuc-pham-yeu-nghiet/183957/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.