Lục Vỹ Thần đưa Hà Chỉ Nghi lên tầng nghỉ ngơi. Suốt cả đoạn đường, hắn không hề rời tay khỏi đôi vai nhỏ của cô. Hà Chỉ Nghi không nói gì, chỉ thẹn thùng cúi mặt. Hắn cũng không nói gì, cứ băng lãnh tiến về phía trước.
Hà Chỉ Nghi về phòng của mình. Vừa mở cửa ra đã thấy Hà Tiết Âu ở đó. Hà Chỉ Nghi giật mình, trong tâm như có ma, bối rối đến độ lắp bắp không ra chữ. Lục Vỹ Thần chau mày, bỏ Hà Chỉ Nghi ra, không vui. Hừ, thì ra Hà Tiết Âu cố tình chạy đến căn phòng này để trốn hắn. Tiếc là lại để hắn bắt được rồi.
- Trả phòng cho chị em đi. Chỉ Nghi cần phải nghỉ ngơi!
Hà Tiết Âu đang nằm trên giường, nhìn thấy hai người họ liền ngồi bật dậy. Chà chà, chuyện hay gì đây nhỉ.
Tên chồng vũ phu của cô đang làm gì thế kia? Còn tưởng không thích phụ nữ nữa cơ đấy, hóa ra là chưa gặp được đối tượng mà thôi. Nhân gian nói không sai, đàn ông thích bảo vệ phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ yếu đuối và biết nghe lời. Chuyện đẹp hay xấu thì yêu rồi mới đánh giá được. Nghĩ đến đây Hà Tiết Âu có chút bĩu môi. Thân mật chưa chắc đã thật lòng, loại đàn ông suy nghĩ bằng nửa thân dưới như Lục Vỹ Thần thì biết gì đến cái gọi là yêu thương.
Còn có Hà Chỉ Nghi, nhìn cái bộ dạng thẹn thùng, đỏ mặt đó xem. Mới ngày nào còn khóc lóc, đòi sống đòi chết, than thân trách phận, nhất quyết không chịu gả cho Lục Vỹ Thần, giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-mot-cap-cuc-pham-yeu-nghiet/183955/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.