Lục Vỹ Thần rời khỏi phòng tân hôn. Hà Tiết Âu đang cực kì mãn nguyện. Tên vô sỉ đó chẳng làm gì được cô cả, chỉ giỏi làm bộ nguy hiểm.
Có điều, đêm tân hôn đẫm máu mà người đời truyền tai nhau chưa biết sẽ như thế nào, nhưng kẻ khinh địch chắc chắn chết rất thảm.
Lục Vỹ Thần vốn dĩ rời đi cũng chỉ vì đã nhìn thấu đứa con gái xấc xược kia. Hắn có lòng tốt không muốn Hà Tiết Âu bị bẽ mặt, vậy mà người vô sỉ làm chuyện tày trời như cô ta lại suy nghĩ ấu trĩ, buông toàn lời lẽ ngông cuồng. Không muốn phí thêm lời với đồ bại não, tổng tài cao cấp như Lục Vỹ Thần không chấp, không chấp!
Hắn đi được một lúc, Hà Tiết Âu liền gọi điện thoại cho Diệp Vân.
- Diệp Vân, cậu làm gì không bắt máy hả?
Hà Tiết Âu gào lên với chiếc điện thoại, đầu dây bên kia bây giờ mới chóp chép động tĩnh.
- Đừng lớn tiếng vậy chứ, tôi sợ cậu đang trong cơn khoái cảm mê mệt, vô thức gọi nhầm cho tôi…
- Đồ điên nhà cậu! Khoái cảm mê mệt cái chó gì. Tôi! Bây giờ là phu nhân của Lục Thị, là vợ của Lục Vỹ Thần!
- Thì giờ là phu nhân của Lục…CÁI KHỈ GÌ? Cậu nói lại lần nữa tôi xem!
Diệp Vân hoảng hồn thu lưỡi. Hình như tai vừa nghe thấy điều gì đó rất không đúng, đầu óc cảm thấy vô cùng choáng váng.
- Lục Vỹ Thần! Tôi thành vợ của tên chết dẫm đó rồi!
Hà Tiết Âu kiên nhẫn nhả từng chữ để Diệp Vân có thể từ từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-mot-cap-cuc-pham-yeu-nghiet/183946/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.