Hà Chỉ Nghi lúc đến mang bao nhiêu đồ, khi đi mang bấy nhiêu đồ. Hà Dựt mang đồ của con gái xuống lầu, Kiều Thoại Mỹ dìu con gái chầm chậm xuống sau. Lục Vỹ Thần và Hà Tiết Âu chỉ đứng khoanh tay nhìn theo, không lời tiễn biệt.
Khoảng thời gian ở đây không có kỉ niệm vui vẻ nào, chỉ có sự cô đơn và ghẻ lạnh. Vậy mà hôm nay rời đi, trong lòng Hà Chỉ Nghi vẫn cảm thấy xót xa, lưu luyến. Cũng thật mong Lục Vỹ Thần sẽ ôm một cái tạm biệt.
Nghĩ đến đây Hà Chỉ Nghi liền bật cười, lại ngốc nữa rồi. Bây giờ đã là lúc nào, không mau đi khỏi cho người ta không chướng mắt, ôm ấp tạm biệt chẳng khác nào tiếp tục mơ mộng hão huyền.
- Con ổn không, sao chân run thế?
Hà Chỉ Nghi mặc váy dài qua gối nhưng Kiều Thoại Mỹ vẫn nhìn thấy rất rõ đôi chân bước không bình thường của con gái, cảm giác như rất gắng gượng.
- Không sao… chúng ta mau đi đi mẹ.
Hà Chỉ Nghi lắc đầu, nhưng bước xuống thêm được vài bật thang nữa thì trượt chân ngồi thịch xuống.
- A…
Cô cắn chặt môi, cố gắng không kêu lên. Hà Chỉ Nghi đau bụng nhưng không dám nói, nghĩ cũng sẽ không sao nên vẫn mặc kệ. Nếu cô lại nói mình đau, chỉ sợ mọi người nghĩ cô tìm cớ để ở lại. Cô ra đi rồi, muốn để lại một ấn tượng không xấu.
- Không xong rồi, vỡ ối rồi!
Kiều Thoại Mỹ vén váy của Hà Chỉ Nghi lên, chân tay run lẫy bẫy khi thấy nước dịch chảy ra quá nhiều.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-mot-cap-cuc-pham-yeu-nghiet/1508885/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.