Chương trước
Chương sau
Rất nhiều thành viên tham gia chương trình của bệnh viện là người có địa vị xã hội, rất có sức ảnh hưởng tới công chúng. Ngày hôm nay xảy ra một vấn đề liên quan đến trách nhiệm trong y học như vậy, cho dù là một bệnh viện có tiếng tăm lừng lẫy như HSMC thì cũng là một cuộc khủng hoảng lớn.
Viện trưởng Trương Mục Đình phải ra mặt xoa diệu tâm lý của đám đông.
- Xin các vị hãy bình tĩnh và cho chúng tôi chút thời gian.
Viện trưởng vừa mới mở miệng nói một câu liền bị một người ném dép vào mặt. Hành động đó tuy có phần quá đáng nhưng xét về tâm lý của những người bị thiệt hại về vấn đề con người thì hoàn toàn phải thông cảm. Xét cho cùng, lỗi là của bệnh viện.
- Các người không giải quyết còn dám xin chúng tôi bình tĩnh. Chúng tôi lấy cái gì mà bình tĩnh đây?
Viện trưởng vẫn giữ nguyên khoảng cách với đám đông, lưng gập 90 độ xin lỗi, sự nhẫn nhịn và chân thành của ông khiến đám đông im lặng bớt vài phần. Ông là người đáng tuổi cha, tuổi ông của họ, ông chấp nhận cuối người cầu xin họ, đó là hành động không phải ai cũng có thể làm.
- Bệnh viện chúng tôi hoàn toàn chấp nhận lỗi sai của mình, nhưng trước khi mọi người một biện pháp giải quyết thỏa đáng, xin hãy cho chúng tôi thời gian để điều tra sự việc, tìm ra người có trách nhiệm trong vấn đề này. Chúng tôi nhất định sẽ cho mọi người câu trả lời hài lòng nhất trong thời gian sớm nhất!
Từ giữa đám đông, một người đàn ông mặc vest màu xanh, thân hình to lớn, toàn thân tỏa ra mùi quyền lực bước lên phía trước. Trong tay ông ta có một cây trượng, trên đầu trượng là một con chim ưng bằng vàng sáng bóng, đôi mắt của chim ưng là hai hạt kim cương đỏ. Mọi người nhìn thấy đều lùi lại phía sau nhường chỗ
- Chúng tôi chỉ cho các người một ngày, các người có làm được hay không?
Tiếng nói của ông ta không có chút nóng nảy nào, trầm vang pha thêm chút lạnh lẽo. Đây đích thị là phong thái của một người có học thức cao.
- Được! Chúng tôi nhất định không để ngài và mọi ngưởi đây phải thất vọng.
Người đàn ông đó sau khi nhìn thấy được sự tự tin của viện trưởng thì quay lại nói với mọi người.
- Về nhà đi, đừng làm loạn nữa. Ở đây là bệnh viện, đừng làm ảnh hưởng tới bệnh nhân.
Ông ta rời đi trước, đám đông cũng rất nhanh tản ra rồi rời đi sau. Nhân viên của bệnh viện ôm lấy nhau mà an ủi, đây là căng thẳng thứ nhất, tiếp theo đây là sự căng thẳng trong nội bộ bệnh viện. Chỉ trong thời gian một ngày mà giải quyết chuyện này là điều vô cùng khó khăn.

Một cuộc họp nội bộ được diễn ra trong phòng của viẹn trưởng bệnh viện, tất cả những người có liên quan đến phòng nuôi dưỡng sinh phẩm đều được triệu tập. Số người này gồm có y tá Tô Ninh, y tá Hà Chỉ Nghi và bác sĩ Dương Khiết.
- Ba người cảm thấy việc lần này là thế nào?
Viện trưởng Trương rất điềm đạm, thái độ đối với mọi người không phải là thẩm vấn tội phạm mà là sự quan tâm, chia sẻ đầu thấu hiểu của một người nhân đức.
Bác sĩ Dương Khiết nhanh chóng mở lời, tuy nhiên lại có chút không dễ nghe.
- Tôi mới có phụ trách phòng sinh phẩm có mấy ngày, sổ sách còn chưa xem hết. Chuyện này nhất định không có liên quan tới tôi.
Sau khi Hà Chỉ Nghi dừng công tác, bác sĩ Dương Khiết tính đến nay mới là ngày thứ hai làm việc. Quả thật không có nhiều khả năng gây là chuyện làm mất mẫu sinh phẩm.
Y tá Tô Ninh có chút bối rối tiếp lời.
- Tôi xem sổ rồi, mẫu sinh phẩm của người đó là tôi nhập vào trong kho. Nhưng mà trước giờ tôi rất cẩn thận, lẽ nào tôi có sai sót gì? Có khi nào là dán nhầm nhãn tên…
Y tá Tô Ninh là người có thời gian công tác tại bệnh viện lâu nhất, cũng là người làm việc ở phòng sinh phẩm từ khi được thành lập. Năng lực chuyên môn được hội đồng quản trị đánh giá rất cao, là người rất cẩn thận, trước giờ chưa từng xảy ra sơ xuất nào. Có điều, ngay cả y tá Tô cũng không chắc chắn mình không mắc sai lầm thì khả năng sai sót là hoàn toàn có thể.
- Chỉ Nghi, con thì sao?
Viện trưởng Trương nhìn sang phía Hà Chỉ Nghi đang đăm chiêu. Hà Chỉ Nghi từ lúc biết tin đến lúc bị triệu tập đều không ngừng lo lắng, không biết phải làm gì để chứng minh bản thân không có trách nhiệm. Đối với những người làm trong lĩnh vực y tế, việc gây ra sai phạm giống như một đòn chí mạng, phá hủy tất cả tương lai ở phía trước.
- Con… con cũng không biết. Thời gian con làm việc chỉ có tiếp nhận nhập xuẩt trứng, những cái khác chỉ kiểm tra nhiệt độ bảo quản. Thật sự cũng không biết vì sao lại bị mất một mẫu…
- Được rồi. Điều mọi người nói tôi đều hiểu rồi. Mọi người quay về đi, khi nào cần tôi sẽ gọi, chuyện này tôi sẽ giải quyết.
Viện trưởng phất tay để ba người họ về. Áp lựa đặt vào hết trong tay một ông già. Đợi mọi người ra khỏi phòng ông mới gọi y tá Ngô vào phòng phân phó.

Tần Tử Kỳ từ bên ngoài đẩy cửa vào, trên tay cầm một tấm thiệp mời, trịnh trọng đặt xuống trước mặt Lục Vỹ Thần.
Liếc qua nhìn thấy logo của HSMC, Lục Vỹ Thần mới gác công việc của mình lại, mở thiệp ra xem. Bên trong thiệp đại loại viết: “Xin lỗi vì đã gây mất niềm tin và phiền toát đến mọi người. HSMC gửi đến thư này, hi vọng mọi người, những thành viên tham gia chương trình “Nuôi dưỡng sinh phẩm – Bảo tồn Gen” của chúng tôi. Mọi người dành chút thời gian vào 9h sáng mai, mang theo mẫu DNA hoặc chủ của mẫu sinh phẩm đến HSMC. Chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra toàn bộ sinh phòng, đánh giá khả năng nhầm lẫn trước khi đưa ra kết luận cuối cùng. Vô cùng cảm ơn.”
- Chuyện này là thế nào?
Lục Vỹ Thần là một trong những người tham gia chương trình, tuy rằng là bị ông ngoại Trương ép buộc tham gia. Đột nhiên lại nhận được một tấm thư mời, giọng văn có vẻ nghiêm trọng nhưng lại chẳng hiểu đầu đuôi là có chuyện gì.
- Hôm nay có một người đăng lên mạng xã hội, tố cáo HSMC làm mất mẫu tinh trùng của chồng bà ta, thành viên tham gia chương trình đều rất phẫn nộ. Sau khi làm việc với nhân viên thì bệnh viện cho rằng có khả năng nhầm lẫn trong việc đánh dấu tên sinh phẩm. Một phần là kiểm tra sai sót, một phần là kiểm tra theo yêu cầu của những người tham gia.
- Vậy thì liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là tham gia cho vui thôi, không có nhu cầu kiểm tra.
Tấm thiệp bị quăng vào giỏ rác không chút luyến lưu. Lục Vỹ Thần đẩy ghế ra rồi ngồi xoay xoay thư giản. Đối với hắn, chuyện này thật sự không có liên can gì.
Tần Tử Kỳ nhặt tấm thiệp từ giỏ rác ra, đặt trở lại lên bàn.
- Ông ngoại Trương đang phải đau đầu lắm đấy. Hơn nữa, Hà Chỉ Nghi cũng là một trong những người có khả năng gây ra chuyện này. Cậu vẫn không quan tâm?
Khối óc nhạy bén của Lục Vỹ Thần nhanh chóng lóe lên mấy tia suy nghĩ. Trực giác của hắn cũng mạnh mẽ nói rằng thời cơ loại bỏ Hà Chỉ Nghi đã đến. Khóe môi nhếch lên tô điểm một nét thâm hiểm, hắn không cân nhắc thêm, nhanh chóng đổi ý.
- Cậu xếp lịch trình cho tôi, ngày mai tôi sẽ đến HSMC một chuyến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.