Càng nghĩ càng thấy vô lý. Căn phòng này chỉ có Lục Vỹ Thần và cô, bọn chúng muốn bắt ai cũng không thể bắt. Hơn nữa lúc nhìn thấy cô, dường như bọn chúng không biết cô là ai. Không tìm người, không tìm vật thì tìm cái gì?
Nhưng thôi mặc kệ đi, cô đã đuổi bọn chúng đi rồi. Nếu có hiểu lầm gì thì cũng coi nhưng mấy tên đàn ông đó vận mệnh đen đủi, gặp phải cô còn giở thói tùy tiện. Bây giờ nghĩ lại cô cũng không thấy cắn rứt lương tâm vì hành động của mình chút nào. Giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Thay vì ngồi vất vã suy nghĩ, bây giờ cô đi rửa bàn tay dính máu của mình sẽ tốt hơn.
Hà Tiết Âu vào phòng tắm rửa tay. Cảm giác bàn tay nhuốm máu của người khác cũng không tệ lắm. Hừm, rửa tay sạch sẽ mới thấy lòng bàn tay của cô vì dùng lực mà cũng bị hằng đỏ một đường dài.
- Vẫn là dùng súng đỡ tốn sức nhất!
Hà Tiết Âu ngắm nhìn mình trong gương, đầu bù tóc rối khó coi biết bao. Cô chỉnh lại đầu tóc cho gọn gàng rồi rửa mặt. Lúc đi tới lấy khăn để bên cạnh bồn tắm, chiếc rèm che đột nhiên bị khua soạt một cái.
Cô hoảng hồn lùi ra xa. Chiếc rèm che ngăn cách bồn tắm và bồn rửa tay hôm nay không biết ai đã kéo kín lại. Không hề có gió mà rèm lại khua. Nhìn kĩ hơn mới thấy chiếc vòi sen cầm tay còn bị ai đó lấy xuống, hình như là để trong bồn tắm kia. Kì lạ thật đấy.
Hà Tiết Âu hít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-mot-cap-cuc-pham-yeu-nghiet/1508861/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.