Hà Tiết Âu không thích bệnh viện, mùi thuốc khử trùng khiến cô muốn buồn nôn. Chính vì sự không thích này mà cô không để bản thân mình bị bệnh, sức khỏe lúc nào cũng tốt. Những khi bị thương cũng gọi bác sĩ đến nhà xử lý chứ không đặt chân đến bệnh viện.
Y tá Ngô đưa cô đi kiểm tra rồi xét nghiệm đủ các loại, mệt đến chết. Mấy tiếng đồng hồ mới được thả về. Bây giờ chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thật đã. Đêm qua làm chuyện người lớn, lưng và hông mỏi đến sắp đứt lìa.
Hà Tiết Âu ngồi trong xe nhìn ra cửa sổ. Lâu lắm rồi mới ra đường vào ban ngày, cảm giác cứ như đến một vùng đất khác vậy. Ể? Đúng là lâu rồi không được ra đường nhưng trí nhớ của cô cũng đâu kém đến mức đường ở Thành phố S cũng không nhận ra.
- Anh không đưa tôi về nhà?
Hà Tiết Âu quay sang nhìn Lục Vỹ Thần khó hiểu. Hắn không nhìn cô lấy một cái, đáp nhạt.
- Sao tôi phải đưa em về nhà?
Hắn không trả lời còn hỏi ngược lại cô, bình thường khắc khẩu với nhau vẫn chưa đủ hay sao, hà tất phải kéo dài câu chuyện ra lằn nhằng như vậy. Hà Tiết Âu mệt mỏi hỏi tiếp.
- Hôm nay anh không đi làm?
- Phải đi chứ. Tôi không làm việc thì biết lấy gì nuôi em.
- Nhưng đây hình như không phải đường đến Lục Thị.
- Ai bảo tôi sẽ tới Lục Thị?
Hà Tiết Âu cứng họng nhìn hắn. Bệnh nhây của hắn lại tái phát rồi, cô nói không lại. Cô mặc kệ hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-mot-cap-cuc-pham-yeu-nghiet/1508850/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.