Chương trước
Chương sau
Lục Vỹ Thần choàng tỉnh, đầu đau vô cùng. Rượu thật biết cách phá hoại sức khỏe của con người, uống vào rồi không chỉ đau đầu mà còn đau người. Lục Vỹ Thần đưa tay vỗ đầu mấy cái cố gắng tỉnh táo.
Vừa mới lật chăn ra liền giật mình phủ chăn lại. Cái quái gì thế này?
Lục Vỹ Thần nhìn thấy trên người mình không có quần áo mà giật bắn mình. Giờ đang là buổi trưa, kẻ nào lại cởi hết quần áo của hắn thế này.
Lục Vỹ Thần cẩn thận đưa mắt nhìn quanh phòng. Một lần nữa lại hoảng hốt. Quần áo của hắn bị xé rách tả tơi, vứt đầy trên sàn. Không chỉ có như vậy, còn có đồ của phụ nữ nằm xen lẫn với đồ hắn.
Lục Vỹ Thần nuốt nước miếng cái ực, hình như có gì không phải ở đây rồi.
Lục Vỹ Thần liếc nhìn người đang nằm trên giường với hắn. Đúng là phụ nữ. Còn là chị gái của Hà Tiết Âu.
Lục Vỹ Thần nhắm mắt tự trấn an bản thân. Bình tĩnh trước, chuyện gì cũng có thể giải quyết, không thể giải quyết thì càng phải giải quyết.
Lục Vỹ Thần vào phòng tắm, xả nước lạnh vào mặt. Trong đầu cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra. Hắn nhớ hắn uống rượu, rồi hắn uống trà, rồi nhìn thấy Hà Chỉ Nghi…
Khốn kiếp, không lẽ hắn bị bỏ thuốc?
Nếu hắn bị bỏ thuốc thật, hắn chắc đã thật sự làm chuyện không nên làm rồi.
Chuông của bộ liên lạc trong phòng người giúp việc vang lên mấy tiếng không ai bắt máy. Đến lần gọi thứ hai mới có một người hầu gái trả lời.
- Mang thuốc tránh thai khẩn cấp lên phòng sách cho tôi!
Âm vực lạnh lùng, vừa trầm, vừa có chút khàn vang lên đều đều. Không cũng nói cũng biết không có ai ngoài Lục Vỹ Thần.
Người hầu gái chuẩn bị rồi mang lên. Bản tính nhiều chuyện không ngăn được liền có mấy suy nghĩ bình phẩm.
- Người nhà giàu thật là kì lạ. Cưới vợ về chẳng phải là để sinh con sao? Người thì cầu hoài không có. Người thì vượt qua sóng gió mới có ngày động phòng, vậy mà kết quả còn chưa có đã muốn bỏ đi.
Đến phòng sách, người hầu gái cẩn trọng lắng nghe tình hình, sợ rằng bản thân gõ cửa không phải lúc thì chết oan mạng. Bên trong không có động tĩnh nào, người hầu gái mới gõ cửa.
Hà Chỉ Nghi vừa mới thức dậy, chưa kịp mặc quần áo đã nghe tiếng gõ cửa, không biết suy nghĩ gì lại quấn chăn vào người rồi mở cửa.
Cánh cửa mở ra, Hà Chỉ Nghi nhìn người hầu gái, người hầu gái nhìn Hà Chỉ Nghi. Thân là chị gái của phu nhân, lại ở trong thư phòng của ông chủ, trên người thì chỉ có cái chăn che hờ hửng cơ thể, biểu hiện lại vô cùng bình thản, người hầu gái trong phút chốc người bị đông cứng, không biết phải phản ứng như thế nào.
Đúng lúc này bên trong phòng có người bước ra. Lục Vỹ Thân tóc còn nhỏ nước, thân dưới quấn chiếc khăn tắm, thân hình nam nhân vô cùng cường tráng, hình như là vừa từ phòng tắm bước ra.
Nhìn Hà Chỉ Nghi. Nhìn Lục Vỹ Thần. Một nam, một nữ ở chung một căn phòng, không ai mặc quần áo. Một bên là ông chủ đại nhân, thân đã có vợ. Một bên thân là gái chưa chồng, phận là chị vợ của ông chủ. Há, chuyện điên khùng gì thế này?
Hào môn kinh mộng. Hào môn kinh mộng, còn là mộng giữa thanh thiên bạch nhật.
Khay gỗ rơi xuống đất, ly nước vỡ ra tan tành. Người hầu gái không khỏi sợ hãi, người không còn chút sức lực, chân đứng không vững, tay bưng không xong. Đôi mắt trợn to kinh ngạc như vừa thấy trời long đất lỡ.
Hà Tiết Âu và Kiều Thoại Mỹ đang ở đi lên cầu thang, nghe thấy tiếng đỗ vỡ cũng vội vã đi xem tình hình.
Hà Tiết Âu đến nơi mọi thứ vẫn ở nguyên vị trí. Lục Vỹ Thần không giải thích câu nào, đăm đăm nhìn vẻ mặt bình thản, không có chút lay động của Hà Tiết Âu. Hừm, con cáo nhỏ của hắn một chút ngạc nhiên cũng không có, là biết trước cảnh tượng này rồi hay là không quan tâm?
Nhìn thấy cảnh tượng trái với luân thường đạo lý như vậy, Kiều Thoại Mỹ vì chấn động tâm lý mà ngất xỉu. Lục Vỹ Thần phải cùng Hà Tiết Âu đưa Kiều Thoại Mỹ trở lại phòng, gọi bác sĩ tới.
Sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, Lục Vỹ Thần không quên mất một chuyện quan trọng, mang cho Hà Chỉ Nghi một viên thuốc tránh thai.
Hà Chỉ Nghi ngoan ngoãn thay quần áo rồi đợi Lục Vỹ Thần trong thư phòng. Trong lòng vô cùng mong đợi khoảnh khắc người đàn ông vĩ đại của đời mình bước vào phòng, nói rằng cô không cần lo lắng, cuộc đời sau này đã có anh ấy thay cô gánh vác.
Nhưng không, người đàn ông mà Hà Chỉ Nghi mong đợi mang vào một ly nước và một viên thuốc, trao vào tay của cô.
Hà Chỉ Nghi nhìn viên thuốc, là thuốc tránh thai loại khẩn cấp. Mỉm cười chua xót. Hà Chỉ Nghi thất thân không hề than trách mà có rất tình nguyện, bị Lục Vỹ Thần ép uống thuốc tránh thai trong lòng đau đớn, hụt hẫng.
- Uống nó rồi quên hết mọi chuyện xảy ra hôm nay đi!
Lời của Lục Vỹ Thần như dao nhọn, đâm vào trái tim đang chảy bỏng lửa tình, phá vỡ ảo mộng về một người đàn ông hoàn hảo, một tình yêu phi thường của Hà Chỉ Nghi. Hà Chỉ Nghi nhìn hắn, đôi mắt to chưa đầy nước mắt đang trực trào tuông ra.
- Cho dù tôi không nhớ rõ những việc đã xãy ra giữa tôi và cô nhưng đây là sự lựa chọn của tôi. Để mọi thứ được giải quyết trong im lặng, người được lợi nhiều nhất là cô.
Không có “chúng ta”, chỉ có “tôi và cô”. Hà Chỉ Nghi đâu có ngờ Lục Vỹ Thần đúng là kẻ máu lạnh vô tình. Không có chịu trách nhiệm, chỉ có quên hết tất cả. Người được lợi nhiều nhất là cô, cô thì được lợi chỗ nào cơ chứ.
- Cô không có lựa chọn, uống đi!
Hà Chỉ Nghi tay run run cho viên thuốc vào miệng, uống nước ực một cái. Viên thuốc đó chạy vào dạ dày, tan ra thành uất hận. Lục Vỹ Thần đã muốn cô uống viên thuốc đó đến như vậy, không muốn có mối quan hệ, không muốn có con với cô đến như vậy, thì cô cũng làm sao có thể không chấp nhận. Nỗi đau của ngày hôm nay, Hà Chỉ Nghi đã sáng mắt rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.