Lục Vỹ Thần trong lòng là núi lửa, ngoài mặt là than đen, nhìn người vợ trên danh nghĩa ở cùng người đàn ông khác.
- Quân phục của em đâu?
Lục Vỹ Thần nghiến răng. Hà Tiết Âu dưới mặc quần của quân nhân, trên mặc áo thun của nam giới, bên trong còn có chút lỏng lẻo. Cái bộ dạng xộc xệch, không chút ngay thẳng đó làm sao có thể khiến người chồng nghiêm khắc kia có thể xem nhẹ. Còn người đàn ông hôm nay ân ái, đường mật cùng cô, bây giờ đang đứng phía sau cô, không chút xấu hổ, một mảnh vải cũng không thèm che bớt thân trên cường trán, nóng bỏng. Mặc Thiên đối diện với Lục Vỹ Thần không có một chút sợ hãi.
- Tiểu Âu bị thương, áo đã rách nát, không thể dùng được nữa.
- Tôi hỏi vợ mình, không cần anh giải thích.
- Ồ, tôi thì thấy người chồng như anh thật tệ, cô ấy bị thương không quan tâm chút nào sao?
Chưa có khẩu súng nào được dương lên nhưng mùi thuốc súng ở đâu lại nồng nặc. Lục Vỹ Thần liếc mắt sang Hà Tiết Âu dữ tợn, trên mặt còn viết lớn ba chữ “mau giải thích”. Khốn kiếp, Hà Tiết Âu lại không biết điều chút nào.
- Anh nghĩ sao thì là như vậy, tôi không có gì để giải thích hết.
Hà Tiết Âu ăn gan trời, chơi lớn một phen. Được ăn cả, ngã về không. Nếu Lục Vỹ Thần nghĩ cô gian díu, dơ bẩn, không cần một người vợ như vậy, một tay ném thẳng ra đường cho Mặc Thiên nhặt về thì cũng tốt. Còn vẫn có thể chấp nhận thì cũng thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-mot-cap-cuc-pham-yeu-nghiet/1508838/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.