Không biết qua bao lâu, Chiến Liệt tỉnh lại, chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy đầu tiên là vách núi đá, trên đó còn có một ít cỏ dại đang lay động trong gió.
Xung quanh thực an tĩnh, an tĩnh tới mức có thể nghe được cả tiếng lá cây rơi xuống mặt đất.
Đây là đường xuống hoàng tuyền sao?
Hắn hơi hơi quay đầu, ánh mắt như tìm kiếm cái gì, lâu sau có chút thất vọng thu hồi tầm mắt.
Hóa ra cho dù là chết, hắn vẫn cô độc.
Cho tới bây giờ hắn vẫn chỉ có một mình.
Như đột nhiên nghĩ đến cái gì, hắn vội vàng mở mắt ra, trong mắt như có hào quang sáng lạn lưu chuyển.
Không thấy nàng, tức là nàng còn sống?
Nàng còn sống, vậy là tốt rồi! Trên mặt Chiến Liệt nở nụ cười vui sướng.
Xa xa vang đến tiếng bước chân Chiến Liệt lơ đễnh nghiêng đầu qua, chỉ là muốn xem xem người ta biến thành quỷ thì có bộ dáng thế nào.
Nhưng khi bóng dáng kia chậm rãi đi tới, Chiến Liệt mở to mắt, đầu tiên là không thể tin, sau đó là mừng như điên.
“Kỳ An!” hắn vội vàng động đậy, định đi tới phía đó nhưng cả người đau nhức lại ngã xuống đất.
“Kỳ An!” hắn quỳ rạp xuống đất, tay lại cố chấp vươn về hướng đó, dùng khí lực toàn thân muốn tới gần, hoàn toàn không để ý miệng vết thương đang nứt toác, máu bắt đầu tràn ra.
“Không được cử động!” Kỳ An phía xa hiển nhiên nhìn thấy hành động của hắn, vội vàng chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-lanh-bac/2785783/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.