Đêm đã khuya, Trường Khanh vẫn quỳ gối trong sần không nhúc nhích. Bên cạnh hắn còn có vài bóng người. Lãng nhi vùi vào lòng Trường Lan, đôi mắt vô thần mở to, không hề kêu một tiếng. Khuôn mặt vốn luôn bừng bừng sinh khí giờ phút này đã tái nhợt. Từ lúc Tiêu Lịch mang thi thể của bọn Dạ đến, Lãng nhi liền nín khóc, cũng không kêu muốn gặp nương nữa.
Nhưng Hiên Viên Bảo Nhi thì vừa đến giờ uống sữa đã há miệng khóc váng, mấy bà vú luống cuống nửa ngày cũng không làm sao cho tiểu thế tử uống được chút sữa nào, đến tận lúc hắn ho khan cũng đều nôn hết sữa trong miệng ra. Sau đó lại khóc.
“Đã tìm hết mọi nơi chưa?” thanh âm khàn khàn này khiến người nghe không thể tưởng tượng được là do Đại Lý Tự khanh đại nhân luôn luôn tao nhã nói ra.
“Dạ, đã điều tra từng tấc đất, đều không thấy tiểu thư.” Tiêu Lịch dường như không dám dùng từ kia, sợ sẽ không chịu nổi nỗi đau mất mát. Đã không còn cơ hội bảo vệ lão tướng quân, giờ ngay cả tiểu thư bọn họ cũng không thể bảo vệ sao?
Bao nhiêu tự giễu tràn lên miệng, Tiêu Lịch cao giọng nói, “Tiêu gia quân tiếng tăm lừng lẫy thì sao chứ? Không bảo vệ được tướng quân lúc trước, giờ cũng không giữ được tiểu thư!” Dùng hết sức lực cắm trường kiếm xuống đất, mắt rưng rưng, “Ta còn mặt mũi nào mà đứng đây nữa?”
“Có ai có thể nói cho ta biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì không?” Trường Lan rốt cục mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-lanh-bac/2785775/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.