“Nếu ta không cần quan tâm cái gì, khi đó đưa ngươi đi thì sao?”
“Nếu chúng ta đi rồi, ta lại không cho ngươi quay lại thì sao?”
“Nếu như ta cướp tất cả những người muốn ngươi, làm thành phân bón thì sao?”
Chiến Liệt ghé vào giường nói, như là nói cho mình nghe, cũng như là nói cho nàng nghe.
Kỳ An nhắm mắt lại, hô hấp vững vàng tựa như đã ngủ.
Chiến Liệt mở bàn tay ra, dưới ánh trăng vẫn có thể nhìn thấy hình dáng ngón tay thon dài.
Chậm rãi nắm lại lại mở ra, hắn nói, “Nếu ta bắt được sẽ không buông tay thì sao?”
Tay chậm rãi hạ xuống, đặt lên giường, hắn nói, “Kỳ An, nếu như ta làm vậy, ngươi sẽ thế nào?”
“Sẽ thế nào?”
Trong bóng tối không nhìn thấy vẻ mặt hắn, chỉ nghe hắn không ngừng hỏi.
“Sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho ngươi!” tiếng Kỳ An vang lên, nhàn nhạt không chút tức giận.
Ánh mắt Chiến Liệt buồn bã, khóe miệng cong lên thành một nụ cười tự giễu. Quả nhiên như thế!
“Nhưng ta vẫn hy vọng ngươi sống thật tốt, giống như bộ dáng ta kỳ vọng trước kia, tiên y nộ mã, tư thế oai hùng, bừng bừng phấn chấn, một nữ tử lan chất tuệ tâm.”
Kỳ An nghiêng đầu nhìn bóng dáng hắn ghé vào giường, đáy lòng có cả giác chua chát.
Nhìn hắn, nàng lại nhớ tới quá khứ, mặt ngoài kiên cường độc lập cũng không giấu được khát vọng yên ổn ấm áp tận đáy òng. Rõ ràng là miệng cười lại vẫn có thể thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-lanh-bac/2785723/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.