Trong cung, hoàng hậu chủ động cầu kiến Hoàng thượng, quả là việc hiếm có.
Hoàng thượng ngồi ngay ngắn trước bàn, hoàng hậu đứng bên cửa sổ.
Nửa ngày, hoàng hậu phá vỡ trầm mặc, tươi cười dịu dàng đoan trang.
“Người điều binh khiển tướng chỉ là để chủ tướng Tiêu gia có thể hồi kinh tham dự hôn lễ Tiêu Thất.”
“Người không than một tiếng, đồng ý hôn thư của Vương gia, áp chế tất cả phản đối.”
“Người thậm chí lấy quốc khố làm vũ khí đánh bại vài vị can gián.”
Hoàng thượng không thay đổi thần sắc, chỉ nói, “Hoàng hậu muốn nói trẫm sủng hoàng đệ quá mức rồi?”
Hoàng hậu hơi cong khóe miệng, giống như nàng bao năm qua vẫn vậy, chỉ là lúc này thêm vào ít nhiều mỏi mệt.
Nàng nhìn cung điện liên miên không dứt ngoài cửa sổ, nơi nơi tráng lệ, lại lạnh tới mức làm người ta muốn khóc.
“Thật là quá vất vả!”
Hoàng hậu nói, “Một năm, hai năm, mười năm, hai mươi năm, phải cần bao nhiêu năm để một người có thể hoàn toàn quên đi một người?”
“Người có thể nói cho thần thiếp biết không? Hoàng thượng!”
Hoàng thượng chậm rãi thở ra một hơi, tựa hồ sợ nếu thở nhanh quá sẽ kinh động đến cái gì.
Hắn đều đều nói, “Trẫm không biết hoàng hậu đang nói gì, trẫm làm như vậy là vì hoàng đệ.”
“Vương gia?” hoàng hậu cười cười, “Có lẽ thế!”
Thật lâu sau, hoàng hậu mới nói, “Hôm nay Liên nhi đến chùa Pháp Hoa gọt tóc tu hành.”
Gân xanh trên trán Hoàng thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-lanh-bac/2785721/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.