“Tướng công?” Lúc này Long Liên mới thực sự cảm thấy tuyệt vọng. Cảnh tượng đã từng liên tục xảy ra trong mộng những năm gần đây rốt cục đã biến thành sự thật.
Lạc Hoài Lễ cũng không có động tĩnh gì, chỉ cúi đầu nhìn mặt đất, tựa hồ cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Mạc Nhược nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn, rời đi.
Có vài người, có vài việc, một khi cho qua là thật sự khuất mặt.
Lạc Hoài Lễ đứng yên thật lâu, cho tới khi một bàn tay to rộng xoa lên vai hắn.
Bàn tay kia rất nặng, nhưng ấm áp.
Lạc Hoài Lễ mờ mịt ngẩng đầu, “Phụ thân!”
Lạc Anh nhìn hắn, ánh mắt mang theo thấu hiểu cùng đau lòng, “Mạc Nhược đã nói cho ta cả rồi. Đi thôi, chúng ta về nhà!”
Lạc Hoài Lễ gật gật đầu, đi theo Lạc Anh đến xe ngựa.
Long Liên kêu gì ở phía sau, giờ phút này Lạc Hoài Lễ đã không còn nghe thấy. Bên tai hắn giờ chỉ vang vọng từng lời của nàng, mỗi một câu đều đập vào trái tim hắn, lạnh lẽo đau đớn.
Nàng nói, “Lạc Hoài Lễ ngươi cũng câm miệng. Ngươi là tên hỗn đản cái gì cũng không biết, cái gì cũng không phân biệt được, có tư cách gì mà mở miệng?”
Nàng nói, “Nam nhân mắt mù tai điếc đó ta cũng không cần.”
Nàng nói, “Bổn cô nương lại từng chia sẻ nam nhân với ngươi, nghĩ đến thật thấy xấu hổ.”
Nàng nói nhiều như vậy, hắn đã không còn sức để nghe.
Lạc Anh giúp hắn lên xe ngựa. Long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-lanh-bac/2785675/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.