Buổi sang Kỳ An vừa đến kinh thành đã trực tiếp vào Lạc phủ.
Vào Lạc phủ, ngay cả thời gian uống nước cũng không có đã chạy đi bắt mạch. Cuối cùng để mọi người ra ngoài, chỉ còn lại Hồ thái y, hai người cùng bàn bạc.
Hiên Viên Sam nhìn vầng thái dương đang dần lùi về tây, mày hơi hơi cau, nghiêng đầu làm một thủ thế với Khinh Ngũ.
Khinh Ngũ lĩnh mệnh mà đi.
Mọi người lo lắng đứng đợi ngoài cửa, chỉ cảm thấy thời gian trôi đi quá chậm chạp.
Kim Vân vô lực dựa vào lòng nhi tử, tâm cũng từng chút một trầm xuống.
Nàng ngửa đầu nhìn nhi tử, giọng đầy chờ mong, “Hoài Lễ, ngươi nói xem tiểu Thất có thể trị hết bệnh không?”
“Nhất định sẽ được.” Lạc Hoài Lễ đáp, là an ủi nàng, cũng là an ủi chính mình.
Lúc này Hoàng thượng cũng mới có tinh lực hỏi Hiên Viên Sam,
“Hoàng đệ, Mạc Nhược tìm thấy tiểu Thất ở đâu? Ngươi tình cờ gặp họ nên tiện đường đưa tiểu Thất trở về sao?”
Hiên Viên Sam lắc đầu.
Hoàng thượng quay đầu lại nhìn, mới phát hiện Khinh Ngũ không có ở đó, hai người căn bản là không thể nói chuyện được.
Âm thầm thở dài một hơi, hắn nói tiếp, “Quên đi, hồi cung rồi nói sau, trẫm cũng là lúc trước nhận được truyền thư của ngươi mới biết hôm nay ngươi cùng tiểu Thất đến.”
Đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hắn hạ thấp giọng, “Nhưng còn có một chuyện nhất định phải hỏi ngươi, Lãng nhi đúng thật là hài tử của ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-lanh-bac/2785651/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.