“Ngươi nói, ngươi muốn tiểu Lục trở về sống với ngươi?” Linh Chiêu không nhanh không chậm nói xong, cũng không chớp mắt nhìn Kỳ An.
Kỳ An ảm đạm cười, “Lục ca đã mất trí nhớ, nếu muốn tìm lại trí nhớ, có lẽ nên ở cùng một chỗ với chúng ta, như vậy sẽ tốt hơn.”
Linh Chiêu cũng nở nụ cười, nhìn về phía Tiêu Lục, “Tiểu Lục, ngươi cũng nguyện ý chứ?”
Tiêu Lục nhìn nàng, lại nhìn tiểu Thất, trầm mặc trong chốc lát, gật đầu.
Linh Chiêu ánh mắt chợt lóe lên, tựa như không thể tin quay đầu lại đánh giá Kỳ An.
May mắn đó là nữ nhân, bằng không ánh mắt kia thật đúng là có thể thiêu cháy người ta. Kỳ An ho một tiếng.
Rốt cục cũng thu hồi tầm mắt, Linh Chiêu đi đến trước mặt Tiêu Lục, bình tĩnh nhìn hắn, “Tiểu Lục, Linh Chiêu đã làm gì khiến ngươi không vui sao?” Ánh mắt sâu kín, tựa hồ sắp rơi lệ.
Lúc đầu, Tiêu Lục cũng luống cuống tay chân, sau bình tĩnh trở lại, nói, “Linh Chiêu đối với ta rất tốt, nhưng ta thủy chung vẫn cảm thấy mọi thứ không chân thực.” Ngẩng đầu lên, ánh mắt ôn hòa, lại kiên định hữu lực, “Ta muốn tìm lại trí nhớ, sau đó mới xứng đáng ở cạnh ngươi.”
Linh Chiêu nhìn hắn, nhẹ nhàng cất tiếng, “Được!”
Kỳ An im lặng, may mà lúc nãy không đồng ý cho Trường Lan cùng đến.
Sau khi hai người đi khỏi, Linh Chiêu vẫn đứng trong sảnh, nửa ngày không nói.
“Công chúa?” Bên cạnh có người xoay người hành lễ.
Linh Chiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-lanh-bac/2785642/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.