Kỳ An tìm thấy Chiến Liệt ở sâu trong vườn đào.
Chiến Liệt thực sự thích nằm trong vườn đào, những cánh đào rụng bay lả tả, rơi xuống quần áo hắn như hỏa huyền y. Hắn an tĩnh nhắm hai mắt, phảng phất như hòa nhập với khung cảnh nơi đây.
Đương nhiên, đây chỉ là lúc hắn ngủ. Lúc hắn tỉnh, thực không khác gì một ác ma, một ác ma không hiểu thế sự, phạm sai lầm mà hồn nhiên không biết, làm cho người ta muốn chỉ trích lại không biết nói như thế nào.
Hơn nữa, hắn lại có võ công thâm sâu không lường được, cá tính thì cố chấp cổ quái đến cực điểm. Kỳ An thường xuyên lo lắng trong một giây phút bất chợt nào đó, cái mạng nhỏ của nàng sẽ mất dưới tay hắn, sau đó biến thành phân nuôi dưỡng hoa đào.
Nàng đến bên người hắn, lấy chân đá đá hắn, “Chiến Liệt, uống thuốc.”
Lông mi nhẹ run rẩy, hai con mắt mở khoan thai mở ra, “Kỳ An?”, rồi nghiêng tai lắng nghe.
Kỳ An gật đầu, làm bộ như không biết ai đó không nhìn thấy, sau đó lại đá một cái, “Dậy!”
Chiến Liệt nở một nụ cười, “Ta biết là ngươi!” Ngữ khí đúng là cực kỳ đắc ý.
Kỳ An trợn mắt nhìn, người nàng gần hắn như vậy, lại còn nói mấy câu với hắn, hắn còn không biết nàng là ai chẳng phải ngu ngốc lắm sao? “Chiến Liệt, ngươi chẳng qua ngươi chỉ không nhìn thấy, không phải tai điếc.”
Chiến Liệt nhắm mắt lại, tay trái cầm lấy một nhành hoa đào, đưa tới trước mặt, “Ta biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-lanh-bac/2785606/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.