".................."
Lúc này, Chu Nghị đi đến bãi cỏ, không quan tâm đến thành tích khó tin của Bách Triều, chỉ nói: "Thiếu gia muốn cậu đi đến phòng thay đồ của cậu ấy."
"Ừ." Bách Triều buông cung tên rồi rời đi.
Lâu Bảo Quốc vẫn không thể tin được nhìn chằm chằm vào tấm bia đầy mũi tên, miệng há hốc không thể ngậm lại được: "Lão Chu lão Chu, tiểu tử này quả nhiên có khiếu, nếu không phải vì không thể dùng súng, chỉ sợ danh hiệu 'tay súng thiện xạ' của tôi đã bị cướp mất!"
Chu Nghị hừ một tiếng, cười nói: "Cái gì mà ' tiểu tử ', hắn là đại ca của cậu! Không phải hắn so với cậu mạnh hơn sao?"
Lòng tự trọng của Lâu Bảo Quốc lại bị tổn thương một lần nữa, giơ nắm đấm chửi: "Hai người đang bắt nạt tôi!"
Trang viên biệt thự lớn đến thái quá, đến mức chủ nhân biệt thự phải dán sơ đồ trên cầu thang mỗi tầng, để tránh khách bị lạc. Nhưng những nơi riêng tư như phòng thay đồ thì không có đánh dấu trên sơ đồ, chỉ có thể tự mình tìm.
Bách Triều đi một vòng trên tầng hai, cuối cùng trong một gian phòng nhìn như một cửa hàng quần áo nhỏ trong trung tâm mua sắm, tìm được Ngu Độ Thu đang ngồi trên sofa nhấm nháp sâm panh.
"Tới? Để tôi giới thiệu cho cậu." Ngu Độ Thu đứng dậy, một người đàn ông trung niên khác với nụ cười trên môi và thước dây trên tay cũng đứng lên, "Vị này là Trần Khoan, chú Trần, tay nghề may vest của anh ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-cuong-do/3518753/chuong-16.html