rước khi chìm vào giấc ngủ, Lạc Bạch luôn cảm thấy có gì đó không ổn, trong đầu vừa bắt được vài dấu hiệu, chẳng mấy chốc đã bị ' làm người yêu của Lệ Bảo Bảo ' tha đi mất.
Lạc Bạch nâng chăn bông lên trên đầu, từ trong chăn truyền ra một giọng nói ồn ồn: " Ây nha, không biết xấu hổ."
Chiếc chăn bông nhanh chóng cuộn cậu ta thành một cái kén, kèm theo những từ ngữ gợn sóng như 'không biết xấu hổ' và những lời quở trách cho có khác.
Dần dần, Lạc Bạch chìm vào giấc ngủ và mơ thấy cái chết của 'Lạc Bạch' theo quỹ đạo ban đầu.
Cậu lôi kéo Nam Chủ xuống xe, quần áo bị móc lấy, chậm một bước liền truyền đến tiếng nổ ầm ầm, lửa cháy nhiệt độ thiêu đốt dường như còn cảm giác được, trước bóng đêm, cậu dường như nhìn thấy mặt Nam Chủ.
Đó là --
Lệ Diễm phiên bản trưởng thành?!
Lạc Bạch chợt tỉnh giấc, nghe tiếng chim hót ríu rít, bên ngoài trời đã hửng sáng.
Lau mồ hôi lạnh trên trán, Lạc Bạch kinh ngạc không biết tại sao Nam chủ chính là Lệ Diễm.
Người trong mộng tuy đã trưởng thành, lông mày vẫn đẹp nhưng lại tăng thêm một chút uy nghiêm, hơn nữa không biết đã xảy ra chuyện gì, người trong mộng âm trầm bất thường, phảng phất như đã từng dính máu.
Dù vậy, Lạc Bạch trong nháy mắt đã nhận ra đó là Lệ Diễm.
Cái quái gì thế?!
Lệ Diễm lớn lên cao hơn cậu!
Lạc Bạch xoa xoa cằm, tự mình nghiêm túc ra lệnh phải nghiêm túc lại
Một vấn đề nghiêm trọng như chiều cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-cot-phu-quy/460175/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.