Tình hình lãi lỗ được đánh giá nhanh, khoản lỗ không lớn trong thời gian ngắn nhưng để lâu sẽ gây ra khoản lỗ nhất định do không đủ khả năng chi trả số lượng chi phí lớn vận chuyển và đầu tư chuỗi lạnh. Nhìn chung, Bình Nghiêu không thích hợp để đầu tư. Động thái này của Kim Chính Thành là một đánh giá sai lầm, và hắn phải sửa chữa nó trước khi tin tức được đưa ra. "Có bao nhiêu người biết vấn đề giao thông ở quận Bình Nghiêu? Người buôn bán trái cây ở tỉnh Bình Hán có biết chuyện đó không? Cấp dưới: " Có một số người kinh doanh trái cây ở tỉnh Bình Hán đều biết rằng Bình Nghiêu nằm ở vùng sâu, vùng xa và vấn đề giao thông đường bộ không được đề cập cụ thể trong cuộc đấu giá, nhưng nó đã được đề cập trong tài liệu tiếp theo, và đã được nêu rõ ràng ở chỗ giá khởi điểm đã được hạ xuống trong cuộc đấu giá. " Kim Chính Thành trừng mắt nhìn: "Sao cậu không nhắc tôi?" Thuộc hạ rất khó khắn: "Tôi đã nhắc nhở ngài, nhưng ngài nói là chuyện nhỏ, chỉ cần chúng ta có một chiếc xe tải cấp đông bảo quản tươi ngon là được rồi." Kim Chính Thành ánh mắt tối sầm lại, hắn nhớ tới rồi. Lúc đó cấp dưới có nhắc nhở nhưng trên văn bản đó viết gì, vị trí địa lý xa xôi, giao thông đi lại không thuận tiện! Có phải sự bất tiện về giao thông do vị trí xa, rõ ràng là vấn đề về đường xá và địa hình địa phương! Nhưng điều này không có nghĩa là người bán sai, vì họ không nói dối, thành thực báo cáo vấn đề nêu ra, do tự hắn hiểu lầm. Đã hạ giá khởi điểm? Tại sao hắn không giới hạn đỉnh giá cuối cùng?! Việc hạ giá khởi điểm là chuyện có cái rắm mà dùng, chẳng phải hắn đã bỏ ra hơn dự kiến ban đầu năm triệu hay sao? Hao phí tâm cơ, thiên tân vạn khổ cầm tới tay, vậy mà là rác rưởi?! Kim Chính Thành tức giận đến mức suýt nôn ra máu, vào thời khắc mấu chốt, hắn mới nhớ tới Lạc Bạch, người đã đấu giá với hắn ở địa điểm ngày hôm đó. Chờ đã, Lạc Bạch? Kim Chính Thành đứng thẳng lưng, cả người bỗng sôi trào, người để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho hắn ở địa điểm đấu giá chính là Lạc Bạch. Những người khác, bao gồm Đông Nam Á, một nhà tài phiệt nổi tiếng trong nước và một doanh nhân nước ngoài, cũng cần phải cẩn thận khi đấu giá 20 đến 30 triệu vào ngày hôm đó. Chỉ có thái độ của Lạc Bạch là thản nhiên, coi như 20 đến 30 triệu tệ chỉ là tiền tiêu vặt, lúc đó Đái Thành Tài và thái độ của bọn họ đối với Lạc Bạch quả thực chủ yếu là lấy lòng. Nếu không, đứa trẻ bình thường sao có thể đi theo đội của họ, còn thái độ như vậy. Có lẽ chỉ là một trò đùa, bắt đầu có hứng thú với Bình Nghiêu Nguyên Thương, vậy thì hắn hoàn toàn có thể bán nó cho cậu ta, còn có thể đánh hảo giao tình. Hơn nữa, cậu ta còn có Dương Tây Nguyên Thương trong tay, cũng là tài nguyên tốt, nếu có được tới tay thì thật tuyệt. Nghĩ đến đây, Kim Chính Thành cao hứng, ra lệnh cho thuộc hạ: "Tới địa điểm chỗ ở của Lạc Bạch ở Dương Tây Nguyên Thương." Thuộc hạ nghe theo, rời đi để điều tra nơi ở của Lạc Bạch Đái Thành Tài đến gặp Lạc Bạch, nói với cậu ta: "Bạn tôi là người buôn bán trái cây ở tỉnh Bình Hán nói với tôi rằng Kim Chính Thành gần đây có hỏi thăm tin tức của cậu, hai ngày trước hắn ta đã đến Bình Nghiêu nghe nói suýt chút nữa đã vô bệnh viện, phỏng chừng hắn đã biết chân tướng Bình Nghiêu, muốn tìm người tiếp quản. Người này chắc là nhắm đến cậu, đừng để hắn lừa. " Lạc Bạch nở nụ cười: "Đừng lo lắng, tôi sẽ không bị lừa." Đái Thành Tài gật đầu: "Tốt rồi." Anh ta rời đi sau khi nói với cậu thì Lệ Diễm bước vào. "Các quỹ đầu tư cho hậu cần chuỗi lạnh đã được chuẩn bị và có thể được bắt đầu vào năm tới." Lạc Bạch đếm thời gian gật đầu: "Vừa kịp mùa anh đào." Lệ Diễm: "Kim Chính Thành tới rồi, vừa rồi tôi thấy hắn ở dưới lầu, đi lên." Vừa dứt giọng, điện thoại trong phòng vang lên, Lạc Bạch và Lệ Diễm nhìn nhau, sau đó đứng dậy nghe điện thoại. Kim Chính Thành: " Lạc thiếu? Tôi là Kim Chính Thành, ngài có nhớ tôi không?" Lạc Bạch giễu cợt nói: "Có nhiều người quen biết như vậy, tôi phải nhớ hết để não đau à?" Kim Chính Thành vội vàng: "Ngày kia tại đấu giá Dương Tây cùng Bình Nghiêu đã gặp mặt -" Lạc Bạch: "Ồ, là người chống lại ta." Kim Chính Thành lộ ra một nụ cười xấu hổ lấy lòng: " Khi đó là tôi hồ đồ, chính là, tôi muốn cùng ngài làm ăn. Ngài không phải thích Bình Nghiêu sao? Tôi tặng cho ngài, cùng ngài đổi Dương Tây, đền bù giá, chúng ta hợp tác thế nào?" Lạc Bạch: "Nhưng ta hiện tại không có hứng thú với Bình Nghiêu." Kim Chính Thành vội vàng khuyên nhủ: "Bình Nghiêu có triển vọng hơn Dương Tây. Nói thật, số tiền mua Bình Nghiêu Nguyên Thương vượt quá dự tính của trụ sở, hiện tại có đòi về, nếu không thì tôi sẽ không bao giờ trao đổi Bình Nghiêu, nơi hứa hẹn hơn bất kỳ tỉnh nào. Bình Nghiêu tôi lấy 40 triệu, nên nếu muốn thì có thể dùng Dương Tây Đến đổi. Ngài lấy Dương Tây là 22 triệu, đến tôi có thể đổi lấy là 25 triệu! " Lạc Bạch im lặng. Kim Chính Thành vội vàng, cố hết sức ổn định, mời Lạc Bạch đích thân bàn bạc. Lạc Bạch từ chối: "Không cần đi chi tiết, phải thành tâm. Có thể đổi Bình Nghiêu lấy Dương Tây, nhưng tôi chỉ có thể bù chênh lệch 10 triệu." Nghe vậy, sắc mặt Kim Chính Thành tái xanh. Dương Tây chênh lệch với Bình Nghiêu là 18 triệu, Lạc Bạch bù 10 triệu, tương đương chặt mất 8 triệu! Chiêu này quá tàn nhẫn, khiến hắn trực tiếp không có lý do gì mất đi tám triệu! Kim Chính Thành lấy đâu ra tiền để lấp lỗ hổng này, lúc này hắn còn do dự, thậm chí còn nghĩ đến việc mua một chiếc xe tải nhỏ tươi để vận chuyển. Lạc Bạch hiểu được sự do dự của hắn, vì vậy hào phóng nói: "Chúng ta tạm thời không cần gặp mặt, ngài Kim suy nghĩ kỹ thì chúng ta một tay ký hợp đồng, một tay giao tiền." Nói xong, kết thúc cuộc gọi. Kim Chính Thành do dự, trong khi Lạc Bạch lại bình tĩnh kiên nhẫn, không gấp gáp, thậm chí còn mời Lệ Diễm làm đề. Khi Lạc Bạch đi du lịch, đã thành thói quen mang theo đề thi, vì vậy cậu trải bài thi lớp 10 ra chào mời Lệ Diễm: "Cùng làm không?" Lệ Diễm từ chối: “Không, tôi đi tập thể dục.” Hắn vừa mới tìm gia sư cho môn phụ đạo, việc học cứ theo tiến độ, rất dễ lộ ra, một lát sau liền mời Lạc Bạch.: " Không bằng cùng tập?" Lạc Bạch: "Không, không, khỏe mạnh làm sao có thể vui vẻ như làm đề?" Lệ Diễm liếc cậu một cái: ". Cậu không sợ một ngày nào đó tôi cao hơn cậu sao?" Lạc Bạch cười nói kiên định: "Không thể!" Cậu đang chăm chỉ uống sữa mỗi ngày, kiếp này chân cũng không bị què, nhất định cao 1,8m, hiện vóc dáng còn đang trổ cành, còn Lệ Diễm thì ngày càng cao thêm. Ước tính chiều cao chỉ là 1,8 mét, chắc chắn là hai người sẽ có chiều cao tương đương, tuyệt đối không thể vượt quá. Lệ Diễm: "Nếu có thể thì sao?" Lạc Bạch dương dương tự đắc, chẳng hề để ý:: " Cậu nếu so với tôi cao hơn nửa cái đầu, huynh đệ để cậu đè ép thoải mái một phát." Nghe vậy, Lệ Diễm liếc nhìn cậu thật sâu, nhẹ nhàng nói: "Tôi nhớ kỹ những lời này." Lạc Bạch giang hai tay, nhớ thôi, dù sao cũng không thể nào được. Khi nói đến điều không thể, Lạc Bạch rất tự tin, có thể dễ dàng nói ra. Kim Chính Thành gần bảy ngày không có động tĩnh gì, trong thời gian đó hắn thực sự đã liên lạc với Lạc Bạch hai lần, đồng ý bù lại số tiền chênh lệch nhưng ít nhất là 15 triệu. Lạc Bạch không đồng ý, thái độ có cũng được mà không có cũng không sao, dầu muối không ăn. Kim Chính Thành bí mật đập phá rất nhiều thứ, nhưng không lấy được Lạc Bạch, còn nghĩ tới chuyện liên hệ với những thương nhân nước ngoài khác, nhưng căn bản là không ai gặm nổi cái bánh 40 triệu của Bình Nghiêu. Hai bên lâm vào bế tắc như thế này, cho đến khi chính quyền trung ương ban hành quy hoạch giao thông và đường sá tỉnh Bình Hán, thì nó lại ném vào tỉnh Bình Hán như sấm sét. Trong một thời gian, tất cả các giới sôi sục, thậm chí các đại gia từ các tỉnh khác cũng bắt đầu chờ xem sự phát triển của Bình Hán, nơi thực sự thu hút được rất nhiều vốn đầu tư. Kim Chính Thành vui mừng khôn xiết khi biết chuyện này, thầm cảm ơn vì đã không vứt bỏ Bình Nghiêu Từ trên xuống dưới, công ty đều đang ăn mừng và xem chuyện này, ngay cả trụ sở chính trong nước cũng đã điện thoại yêu cầu chú ý theo dõi, đặc biệt là tình hình quy hoạch giao thông đường bộ ở huyện Bình Nghiêu. Kim Chính Thành đảm bảo Bình Nghiêu sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất cho công ty, lúc này hắn tự đắc đến mức gọi điện thoại cho Lạc Bạch cũng *âm dương quái khí cảm ơn không mua. (Nc chanh chua ?) "Đa tạ cậu cắt đứt 8 triệu, chuyện này làm cho tôi do dự. Thật sự không có đánh đổi Bình Nghiêu. Ha ha..." Lạc Bạch bình tĩnh: "Không cần cám ơn, tiện tay mà thôi." Kim Chính Thành lập tức nghẹn lại, hắn ta rõ là đang châm chọc, nhưng Lạc Bạch thản nhiên chấp nhận, không hề cảm thấy xấu hổ. Lời mỉa mai có chủ ý này chẳng có tác dụng gì, ngược lại còn khiến hắn có vẻ trẻ con và nhỏ nhen. Kim Chính Thành xấu hổ cúp điện thoại, tuy rằng trong thương trường, người khác khinh thường, nhưng là trực tiếp không dễ xúc phạm, cho nên tất cả đều nhịn xuống. Suy cho cùng, sau khi lên đường, Bình Nghiêu này có thể quay đầu hai lần, thậm chí có thể từ 40 triệu đến hơn 100 triệu. Ngày 29/8, Trung ương đã ban hành các văn bản liên quan về khu vực quy hoạch đường giao thông tỉnh Bình Hán. Mọi người các tầng lớp sôi nổi xem tin tức tìm kiếm, có người tinh mắt phát hiện mấy nhãn trái cây lớn đều nằm trong diện quy hoạch đường, riêng Bình Nghiêu bị loại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]