Chương trước
Chương sau
Lạc Lai Bảo đang bám đu vào cửa phòng Lạc Bạch, nhìn chằm chằm anh trai xinh đẹp
Lạc Bạch quơ quơ tay trước mắt bé, nhưng không hề nhúc nhích.
Vì vậy, vặn nắm tay cửa đóng cửa lại, Lạc Lai Bảo bị kẹt ở khe cửa, rốt cục hoàn hồn
Lạc Lai Bảo đặc biệt thâm trầm: "Bảo ca, em đây đã hiểu.".
Anh trai xinh đẹp như vậy, ngay cả Anh em Hồ Lô hay Hầu ca cũng không thể so sánh được.
Lạc Bạch: "... hiểu cái giống gì?"
Tuổi còn nhỏ, suốt ngày chìm trong phim truyền hình, ngốc rồi hả.
Lạc Lai Bảo nắm lấy tay Lạc Bạch nhìn Lệ Diễm phía sau: " Hai anh cùng nhau ngủ?"
So sánh về giá trị nhan sắc, nhìn không ra ai sẽ ăn thiệt thòi
Lạc Lai Bảo rất buồn rầu, cuối cùng vỗ trán một cái, nói lời thấm thía: "Bảo ca, ăn thiệt thòi là phúc."
Lạc Bạch: "A, vậy nên?"
Lạc Lai Bảo chân thành: "Em cùng anh ngủ ha, em cho anh ăn hết thiệt thòi, phúc cũng cho luôn."
Lạc Bạch cũng chân thành: "Lạc Tiểu Bảo, sự hy sinh của em, anh nhìn thấy trong mắt, ghi nhớ trong lòng, anh không thể cho em phúc khí. Như vậy đi, tối nay anh sẽ cho thằng mập mạp nhà kế bên phần kẹo ba ngày của em. Đừng ca ca nữa, đi ra ngoài. "
Lạc Lai Bảo còn muốn nện vào ngực mình để tỏ vẻ xót xa, nhưng vừa nhìn thấy anh trai xinh đẹp đi tới, cô bé lập tức ngượng ngùng, rất nhanh liền hướng về ngực của Bảo ca giận dỗi.
Lệ Diễm: "Em gái cậu?"
Hắn nhìn xuống Lạc Lai Bảo đang trốn trong ngực Lạc Bạch nhìn trộm, y nhớ ra Lạc Bạch có mấy chị em gái.
Không biết trước mắt đây là ai.
Lạc Bạch: "Lạc Lai Bảo, em út trong nhà."
Lệ Diễm gật đầu đối với Lạc Lai Bảo: "Xin chào."
Hắn từng gặp Lạc Lai Bảo lúc đó là cô nương nhỏ gầy ôm bình tro cốt của Lạc Bạch, thần sắc chết lặng mà mỏi mệt.
Khi xử lý xong kẻ phản bội xung quanh, thì y phát hiện cô đã tự sát.
Cô gái nhỏ trước mặt mũm mĩm, linh hoạt hoàn toàn không thể ngăn cản, đáng lẽ phải trưởng thành dưới tình yêu thương của mọi người.
Lạc Lai Bảo ngượng ngùng nhỏ giọng đáp: "Xin chào."
Nghe thấy tiếng mở cửa dưới lầu, cô bé chạy nhanh xuống lầu, liền mặc kệ Bảo ca là tình yêu bự của mình.
Lạc Bạch: "..."
Bình thường mặt dày như không cần mặt mũi, lúc này e lệ giống là như muốn tự bế.
Đoán không ra Lạc Lai Bảo là phường nhan khống a.
Lạc Bạch đóng cửa lại, đặt vali của Lệ Diễm vào trong góc, chỉ vào tủ quần áo nói: " Trong hai nay thì cứ lấy đồ thay giặc rồi treo bên trong, trong đó có một cái bọc chăn bông mới, chỉ phơi nắng một lần- được rồi tôi lấy nó ra trước. "
Cậu ôm chăn bông đặt lên giường rộng vừa đủ cho hai người ngủ.
Lạc Bạch nghĩ tới cái gì, quay đầu hỏi hắn: " Cậu mắc bệnh sạch sẽ? Đã quen ngủ với người khác không? Nếu không quen, thì tôi ngủ trên sàn nhà."
Lệ Diễm đang đánh gia gian phòng Lạc Bạch nghe lời này, nhìn về phía trên giường.
Pp
Nhìn nhìn, ngược lại là không thể chuyển dời ánh mắt
Đây là một chiếc giường kiểu cột được chạm khắc tinh xảo, có phần hành lang, và được che bằng lưới chống muỗi cùng màu, do đặt ở góc độ xảo diệu nên nhìn từ bên ngoài cũng không thể thấy được sự tài tình của nó.
Vốn tưởng là giường gỗ kiểu cột thông thường ở nông thôn, lúc này Lạc Bạch vén mùng lên, có thể nhìn thấy kiểu dáng bên trong.
Giường kiểu có khung được bắt đầu từ thời Minh, tiêu biểu nhất là kiểu giường bạt bộ, thuộc loại giường cưới.
Nó không phổ biến ở các thế hệ sau và giá cả rất đắt đỏ, dĩ nhiên, ngày xưa cũng không phải là loại giường cưới mà người bình thường có thể mua được.
Lạc Bạch sao có giường cưới như vậy, lại ngủ trên giường cưới?
Nếu hắn nhớ không lầm, giường bạt bộ dường như là của hồi môn của nhà gái.
Lạc Bạch nhìn lại, thấy Lệ Diễm nhìn chằm chằm cái giường, cậu liền hiểu, trong lòng đột nhiên có chút xấu hổ.
Cậu giải thích: " Này là của hồi môn của bà tôi cũng là của hồi môn mà mẹ bà ấy để lại cho bà. Gia đình bà cố tôi từng là một phú thương giàu có nổi tiếng, của hồi môn bao gồm cả một chiếc giường bậc thang. Tôi nghe nói thời điểm trước đó người ta làm phần hành lang và chạm khắc cột rất tinh xảo. Khi mẹ tôi kết hôn, đây cũng là của hồi môn của nàng. Sau này, khi ba mẹ tôi rời nhà, họ không có lấy giường, tôi ở với ông ngoại rồi ngủ trên giường này tới lớn."
" Cậu có để ý sao? "
Lệ Diễm nói khẽ: "Không ngại."
Lạc Bạch trải chiếu ra trên giường, ngồi ở mép giường cách khoảng, lộ ra nụ cười tươi rói nhìn Lệ Diễm.
"Giường rất lớn, chẳng qua cũng có thể nằm trên sàn. Câụ cơ thể không khỏe lắm, cho nên vẫn ngủ trên giường --"
Lệ Diễm ngắt lời cậu: "Tôi thật sự không ngại."
Y nhìn Lạc Bạch, ánh mắt bình tĩnh, không có một chút miễn cưỡng hay khó chịu nào.
Dường như giờ phút này, hắn đã quên mất bản tính thận trọng của chính mình, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, bất cứ kẻ nào tiếp cận đều sẽ lập tức tỉnh táo lại dấy lên cảnh giác.
Lạc Bạch: " Tốt a, tôi cũng thật sự muốn ngủ ở dưới, sẽ mất ngủ."
Nói xong, cậu vỗ vỗ giường, chào hỏi Lệ Diễm: " Cậu muốn vào xem sao? Đây là giường bạt bộ rất nhiều người chưa từng thấy qua."
Giá cực kỳ đắt trong thời cổ đại, và nó sẽ tự nhiên trở nên càng đắt đỏ hơn trong các thế hệ sau.
Giường bạt bộ gồm có khung che và phần hành lang, bên hành lang có thể dùng để đặt bàn trang điểm và cất giấu một số đồ vật
Bàn trang điểm được Lạc Bạch dùng làm bàn làm việc đơn giản, và làm một giá sách tương đối nhỏ.
Lạc Bạch có rất nhiều sách, của chính mình, của ông ngoại và của bà ngoại, nên bên ngoài có một giá sách lớn, một giá sách nhỏ bên trong.
Trái cây khô, bánh kẹo và đồ ăn vặt được giấu trong tủ nhỏ, và một số tài liệu quan trọng hơn, kế hoạch, v.v. được khóa trong tủ nhỏ phía bên kia.
Lệ Diễm đi vòng qua hành lang cuối cùng ngồi ở bên cạnh Lạc Bạch.
Chạm khắc gỗ trên giường rất tinh xảo, và các hoa văn chạm khắc cũng đều rất tốt lành may mắn.
Một số giường cưới sẽ có khắc một số hình *xuân cung đồ trên đầu giường và cột giường, nhưng cái này không có, nếu không cũng không dám để Lạc Bạch ngủ.
( Tranh khiêu d**?)
Lệ Diễm: " Không tồi."
Hắn đang đến gần Lạc Bạch, giống như đi về phía ánh sáng, tựa rằng có hơi ấm vẩy lên người.
Lạc Bạch khó hiểu nổi thở dài, nằm dựa lưng vào ván giường vững chắc, nhìn về phía đầu giường nói: "Câụ ôn tập tốt rồi?"
Lệ Diễm vẫn đang ngồi dựa vào thành giường, vừa quay đầu lại thì nghe thấy tiếng: "Ôn tập cho kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông?
"Không có."
Lạc Bạch: " Nắm chắc?"
Lệ Diễm: " Chắc được."
Kỳ thực hắn hoàn toàn không tham gia cuộc thi, cũng không có ý định đi thi.
Muốn vào Nhất Trung, ném hai tòa thư viện hẳn là là được đi.
Dù sao tiếp tục việc học cũng chỉ là bởi vì Lạc Bạch.
Lạc Bạch hướng Lệ Diễm ngoắc ngoắc ngón tay: "Cúi đầu."
Lệ Diễm liếc nhìn cậu một cái, nghiêng người qua, tới gần Lạc Bạch.
Mặt đối mặt, đến gần mới có thể nhìn thấy những sợi lông tơ nhỏ trên mặt, mặt Lệ Diễm thực sự rất sạch sẽ, lỗ chân lông mịn đến mức không thể nhìn thấy.
Đến gần hơn, tác động do các đường nét trên khuôn mặt diễm lệ và xinh đẹp mang lại trở nên công kích lạ thường.
Ngũ quan xinh đẹp như vậy lại không có nửa điểm nhược khí, rõ ràng thân thể cũng không tốt nhưng trông mạnh mẽ hơn bất kỳ ai khác.
Lạc Bạch thở dài, " Cậu nhất định là con riêng của *lão thiên gia."
(Ông giời)
Bằng không, làm sao có thể được ưu ái như vậy?
Lệ Diễm hơi sững sờ, giây tiếp theo liền nghe được Lạc Bạch có chút tự đắc nói: "Ta khác biệt, ta là con ruột của ổng a."
( Í là LD con riêng còn LB là con ruột của lão thiên gia)
Lệ Diễm biểu thị đồng ý.
Lạc Bạch vung tay lên, ôm đầu Lệ Diễm, trán đối trán: "Cho cậu một chút may mắn, chúc cậu thi vào cấp ba thành công."
Lệ Diễm sững sờ, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt.
Cái này khiến hắn có thể thoát khỏi kỳ thi tuyển sinh cấp ba được sao?
Lạc Bạch buông ra, vỗ vai Lệ Diễm, ra hiệu đứng dậy, liếc mắt nhìn thời gian: "Đi thôi, xuống lầu đi. Ba mẹ tôi bọn họ đều đã về rồi. Để tôi giới thiệu cho cậu."
Lệ Diễm do dự: "Bọn họ khả năng không thích tôi."
Người lớn không thích y, cảm thấy hắn nam sinh nữ tướng, khác thường, khẳng định là tính cách lạnh lùng.
Nuôi ra có thể là *Bạch Nhãn Lang.
( Chỉ người vong ơn bội nghĩa)
Tới gần, nói không chừng sẽ còn bị khắc chết.
Lạc Bạch vỗ vai Lệ Diễm, đầy ẩn ý: "Lị đừng lo lắng, không nói những cái khác, mẹ ngộ khẳng định thích mi."
Chỉ với khuôn mặt này thôi, nhất định là thích
Sau khi xuống lầu, Lạc phụ, Lạc mẫu quả nhiên đã ở đó, có cả Lạc Kim và Lạc Ngân cũng từ trường trở về để cổ vũ cho kỳ thi vào cấp ba của Lạc Bạch.
Chu Hạo Hải đang ở đó, vừa nhìn thấy Lạc Bạch liền vội vàng chạy tới: "Nhanh lên, Bảo ca, cho ta may mắn một chút, chúc phúc cho ta thi đậu kỳ thi cuối cấp 150 điểm. Ba ta hứa mua cho anh một cái máy nghe ah- "
Một cái tai nghe khoảng 600 tệ, cũng khá đắt.
Ở thời đại này, học sinh trung học nào mang tai nghe trên vai và có *BGM của riêng mình ra sân, thì là đại ca.
( background music)
Lạc Bạch lãnh huyết vô tình cự tuyệt cũng lôi kéo Lệ Diễm cấp tốc tránh ra: "*Kỹ năng đang làm lạnh, không cách nào tăng phúc khí. Chu tiên sinh đừng mê tín."
( Như game ấy, chưa hồi skill)
Chu Hạo Hải khi nhìn thấy Lệ Diễm, liền sửng sốt: "Bảo ca, ngươi thật sự mang theo một mãnh dã nam nhân về nhà?!"
Một câu nói khiến mọi người trong phòng khách chú ý, Lạc mẫu nhìn thấy Lệ Diễm liền không thể rời mắt.
Sau khi nhìn lên nhìn xuống, Lạc mẫu rất nhiệt tình nói: "Là bạn của Đại Bảo à? Đến ngồi bên cạnh dì ngồi nào."
Khoảng cách gần nhìn, Lạc mẫu hậu cảm thán " Dáng dấp nha? Đẹp quá, dì còn tưởng không ai đẹp hơn Đại Bảo nhà ta đâu. Con tên gì?"
Lệ Diễm ngón tay cái giật giật, "Lệ Diễm."
Y dường như đã hiểu tại sao Lạc Bạch lại chắc chắn như vậy.
Lạc gia, dường như nhất mạch tương truyền, cha truyền con nối một phường nhan khống.
Lạc mẫu: " 琰 ( Diễm)? Vương, Viêm hai phần*?"
( VƯƠNG 王 ; VIÊM 炎)
Lệ Diễm: " Vâng."
Lạc mẫu: "Uyển diễm mỹ ngọc, ngọc thạch thông thấu, người cũng như tên."
Lệ Diễm cười nhẹ, cái tên ban đầu không có ý nghĩa gì.
Hiện tại nghe xong, vậy mà cảm thấy cũng rất tốt.
Lạc phụ ho khan hai tiếng, ra hiệu Lạc mẫu hãy bình tĩnh lại, đừng hù trẻ nhỏ nữa.
Lạc Bạch ngồi ở bên cạnh Lệ Diễm, Chu Hạo Hải thấy hắn không có chỗ, liền chạy đến đối diện ngồi cùng Lạc phụ.
Lạc Kim và Lạc Ngân nhìn Lệ Diễm, là bằng hữu của Lạc Bạch cũng biểu thị hoan nghênh.
Lạc Ngân: "Văn khoa trưởng đến gặp con, đưa cho con một phần hợp đồng, ký hai nghìn bộ tài liệu giảng dạy trước. Tính ra, thuế khoảng 25 vạn. À... Còn trên thị trường, nếu tiếng vang không sai, nó sẽ được in hai lần và phân phối cho các nhà sách, trường học lớn khác. Nếu được thì nói sau. "
Mọi người đều biết về việc bộ tài liệu trợ giảng.
Lạc phụ, Lạc mẫu không biết chi tiết, nhưng bọn họ luôn cho bọn nhỏ trong nhà tự do lớn nhất.
Miễn là chúng nó không phạm luật và không làm hại ai, tất cả không ngăn cản.
Về phần Lệ Diễm, mặc dù không biết, nhưng vẻ mặt bình tĩnh, không hấp tấp hỏi, coi như không quan tâm.
Ngay cả khi nghe khoản tiền khổng lồ 25 vạn tệ, mắt y vẫn không dao động.
Xem ra là gia thế bất phàm, gặp qua cảnh tượng hoành tráng, cũng không có làm ra vẻ bình tĩnh mà điềm đạm ngụy trang.
Lạc Ngân nghĩ ngợi, sau đó thu hồi ánh mắt, ở trong lòng có chút phán đoán về Lệ Diễm
Lạc Ngân dò xét, Lệ Diễm cũng biết, nhưng không có để ở trong lòng.
Lạc Bạch nghe vậy, không quá quan tâm nói: " Vậy giao cho chị xử lý."
Lạc Ngân cau mày: "25 vạn cũng giao cho chị xử lý?"
Lạc Bạch: " Đúng vậy, không phải chị muốn vào ngành giáo dục sao? Đây rõ ràng là ngành trục lợi, 25 vạn xem như tài chính đầu nhập đi vào đi."
Cậu chỉ muốn vung tay làm chưởng quỹ, không có hứng thú với ngành giáo dục.
Lạc Ngân không chút nào nhăn nhó nhận lấy: " Tối nay chị làm cái hợp đồng sẽ giao kèo rõ ràng hơn, tiền thuộc về em coi như cổ phần."
Lạc Bạch: "Ừ. Mà này, chị cả, chị còn chưa trả lại 10.000 tệ mà chị lừa Lưu Xuân Hòa sao?"
Lạc Kim: "Không có."
Lạc Bạch: "Chị giữ?"
Lạc Kim: " Chị đã quyên góp từ lâu rồi. Chủ tịch Hội Phúc lợi xã hội cũng đã nhiều lần xác nhận chị có ẩn danh tặng số tiền khổng lồ hay không, khẳng định a."
Lạc Bạch: "Làm tốt lắm."
Lạc Gia từ trước đến nay đều có thói quen quyên góp tiền, cho nên đối với Hội Phúc lợi là khách quen.
1 vạn nhân dân tệ quả thực là một số tiền khổng lồ, tất cả đều được quyên góp, hoặc dưới dạng ẩn danh, không có gì lạ khi phải được xác nhận lại nhiều lần.
Mặt khác, 1 vạn nhân dân tệ này không phải là một khoản tiền sạch, loại tiền phi nghĩa này đi quyên góp cho việc tốt nên dùng đúng chỗ.
Chu Hạo Hải liếc nhìn Lạc Ngân vốn hiền lành ít nói, không chỉ thông minh, học giỏi, hiện tại muốn tự mình lập nghiệp.
Nhưng mà hắn còn mừng rỡ khi vào top 150 được quà thưởng, mà cao hứng, đột nhiên cảm thấy có chút tự ti.
Lệ Diễm nói bên tai Lạc Bạch: "Nói trước mặt tôi những chuyện riêng tư này, không sợ tôi có ý đồ xấu sao?"
Nói về số tiền khổng lồ và kinh doanh trước mặt người ngoài một cách tùy ý, là quá cẩu thả.
Lạc Bạch: "Không phải chuyện riêng tư, cậu cũng không phải người ngoài." ( Nhan cẩu thế này có ngày bị chơi chết)
Những lời này hoàn toàn không bịa đặt, và chúng chọc thẳng vào nơi mềm mại nhất
Lệ Diễm lần hạt phật một hồi lâu mới bình tĩnh lại.
"Chúng ta thực sự đã gặp nhau bao nhiêu lần rồi? Hai ba lần?"
Chân chính tính toán ra, chính là mới hai lần.
Thư viện trung tâm thành phố, sân bay, khách sạn Minh Châu gặp nhau mấy lần, thật ra không có nói chuyện.
Sau này có gặp nhau một lần, quen nhau một thời gian rồi chia tay, liên lạc qua điện thoại.
Lạc Bạch: "Một số người *bạch đầu như tân, có người nhất kiến như cố. Chúng ta thuộc vế sau."
Lệ Diễm nhỏ không thể thấy thở dài: "... Chính là nhan khống đi."
Lạc Bạch cười đáp: "Tin Bảo ca, bắt đầu từ ngoại hình, thích từ tính cách."
Lệ Diễm: "..."
Hắn chắc chắn rằng Lạc Bạch đã bị mắc kẹt trong hố sâu của nhan sắc và không bao giờ bước ra khỏi.
Buổi tối trên bàn ăn, Lạc mẫu, Lạc Lai Bảo, Lạc Bạch tiếp đón Lệ Diễm một cách nồng nhiệt, xác định bọn họ chắc chắn là nhất mạch tương truyền, cha truyền con nối một phường nhan khống
- -:---------- Wattpad dntltk----------------
Lạc Bạch vô thức xoay chuyển bút máy trong tay, tính toán công việc tiếp theo của hợp tác xã.
Gần thôn Tây Lĩnh có bảy thôn, cây trồng chính là mía, các loại rau theo mùa, và có nhận thầu hai quả đồi làm vườn cây ăn quả.
Ngoài ra còn có ba trang trại chăn nuôi, chủ yếu là chăn nuôi lợn, gà vịt và cừu
Trong số đó, vườn cây ăn trái có thị trường tương đối cố định và không tin tưởng hợp tác xã, và trang trại chăn nuôi từ chối tham gia hợp tác xã với lý do tương tự.
Trong số bảy thôn, có bốn thôn sẵn sàng hỗ trợ hợp tác xã, nhưng thôn ít cây trồng, kinh tế kém nên đồng ý cho hợp tác xã là biện pháp cuối cùng.
Những người đầu tư vào, cũng ít, Chu Vĩnh Lợi và Quách Thông Đạt vẫn đang tiếp tục thuyết phục.
Hai là nhà máy chế biến thì phải có nhà máy chế biến riêng, hoặc để nhà máy chế biến tự vào, tham gia.
20 triệu là đầu tư trước, sau đó phải cải tiến máy móc nông nghiệp hiện đại, sau này mới làm được.
"Tổ chức và thâm dụng vốn, trọng tâm tiếp theo."
Khoanh tròn các từ khóa, sau đó kẹp chúng vào tập tài liệu, nghe thấy tiếng 'cạch cạch' phía sau, cửa mở ra.
Lạc Bạch quay đầu lại, nhìn thấy Lệ Diễm vừa mới tắm xong.
Lệ Diễm tóc ướt đẫm, cả người như có một tầng hơi nước.
Hắn ta không mang theo đồ ngủ của chính mình, trên người đang mặc là của Lạc Bạch, tay dài chân dài, cho nên trên người đồ ngủ ngắn một đoạn.
Trên vai khoác chiếc khăn tắm, hắn đứng bên cửa sổ cẩn thận lau khô mái tóc ướt đẫm, y nhặt một vài sợi tóc rơi xuống, gói chúng vào khăn giấy rồi ném vào thùng rác.
Lạc Bạch: " Cậu là mắc bệnh sạch sẽ a?"
Lệ Diễm ngước mắt: "Có một chút, làm sao?"
Lạc Bạch: " Cung Xử Nữ hả?"
Lệ Diễm: "..."
Lạc Bạch: "Được rồi, tôi đi tắm."
Chờ cậu vừa tắm xong đỉnh tóc ướt sũng, trở ra thì thấy Lệ Diễm đang ngồi đoan chính tại bàn đọc sách chép kinh Phật.
Chữ rất đẹp, nét bút cứng cáp.
Mấu chốt là hắn không nhìn sách, toàn bằng dựa theo trí nhớ viết ra đoán chừng chép đến quen thuộc, không có một tia đình trệ.
Lệ Diễm liếc nhìn Lạc Bạch: "Tóc còn chưa khô."
Lạc Bạch mở cửa sổ, để gió đêm mát mẻ thổi vào mặt, làm dịu không khí hè oi bức.
"Thổi khô."
Cô đọng và súc tích.
Lệ Diễm: " Cậu thường xuyên làm như vậy?"
Lạc Bạch: "Không phải, tôi ngày thường sủng ái nó, lên giường không bao giờ có một giọt nước."
Máy sấy tóc ở dưới lầu, Bảo ca chuyên làm việc lớn, lười biếng không tốn thời gian sấy khô.
- - tốt a, cậu cũng không phải là boy tinh tế
Có thể mong đợi một người nghiên cứu khoa học sẽ có một cuộc sống tinh tế đến mức nào?
Cảm tạ bố mẹ đã sinh ra cái mặt tốt, nhìn không sống quá luộm thuộm.
Lệ Diễm đang chép kinh động tác dừng lại, dường như rất khiếp sợ.
Hắn ném khăn cho Lạc Bạch: "Lau khô, đừng trúng gió.".
Lạc Bạch đầu chùm khăn không muốn động đậy.
"Nếu không, tôi lau giúp cậu?"
Lệ Diễm đặt bút xuống, móc ngón tay về phía Lạc Bạch: "Lại đây."
Lạc Bạch đi tới, còn chưa kịp vươn đầu ra. Thì bị cái cầm nã thủ cấp áp trên bàn sách.
Lệ Diễm buông tay ra: "Tôi sẽ khống chế lực đạo, sẽ không đau. Lần sau nói không chắc --"
Hắn cảm thấy hắn đối Lạc Bạch đối với thật sự rất ôn nhu, có cảnh cáo biểu tình trước.
Đổi thành người khác, từng câu giáo huấn, hoặc là bị dí súng vào trán, hoặc bẻ gãy xương làm bài học.
" Ngoan, tự mình lau đi."
Lạc Bạch lập tức sững sờ.
Che trở nhau đâu?
Giúp tôi lau đầu mà đây chuyện gì xảy ra!!
* Bạch đầu như tân
Bạc đầu như mới
Ý nói bạn bè mà không hiểu nhau thì dù có quen đến bạc đầu vẫn như mới gặp nhau.
* Nhất kiến như cố
Vừa gặp như đã quen
* Giường bạt bộ
Loại giường có hình dáng to lớn, lưu hành phổ biến vào thời Minh và thời Thanh.
Giường Bạt bộ đặc sắc ở chỗ khung giường to làm cho chiếc giường trông như một "căn nhà gỗ nhỏ", mái dài hai, ba thước, giường có hình tứ giác, có lan can, có cửa sổ mở sang hai bên, trước giường có khúc quanh, tuy nhỏ nhưng người vẫn đứng vào được, hai bên trang trí bàn, ghế nhỏ... Giường rất to, trước giường có khoảng trống, trông toàn thể chiếc giường giống một căn phòng nhỏ.
Loại giường này dành cho con nhỏ hoặc làm giường cưới cho ngày xưa
Giường cưới thì ngta còn gọi là giường bậc thang
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.