Từ khi Lạc Bạch biết số điện thoại của Lệ Diễm, cứ hai ngày cậu sẽ gọi lại, gọi một cách hoa mỹ là: yêu thương chăm sóc.
Lệ Diễm bật cười: "Tôi thiếu yêu sao?"
Lạc Bạch thở dài: " Tôi đây không phải ấm áp sao?"
Cậu tự nghĩ, nếu như lúc này Lệ Diễm bị bệnh, trong lúc bình phục hẳn là cảm thấy cô đơn.
Bảo ca là một tiểu đồng bọn đáng yêu như vậy, đương nhiên muốn gửi một chút ấm áp.
Lệ Diễm: "Vài ngày nữa tôi về thành phố Trường Kinh - cậu chuẩn bị thi vào cấp 3 à?"
Lạc Bạch: "Vậy cậu có thể nhìn thấy tôi trên TV tin tức."
Mang Đại Hồng Hoa thi vào cấp 3 Trạng Nguyên, quả thực kiêu ngạo!
Lệ Diễm bật cười: " Cao trung, là muốn đi Thị Nhất Trung à?"
Lạc Bạch: "Thị Nhất Trung là trường trung học tốt nhất thành phố Trường Kinh, nhất định phải tới đó."
Lệ Diễm: "Tôi cũng đi."
Ở kiếp trước, hắn nằm trên giường bệnh hồi cấp hai, thời cấp ba, bị xem như một cây đao bỏ vào trong thương trường chém giết.
Thành thật mà nói, y không có cuộc sống học tập mà một người bình thường nên có
Nhưng lần này, y có thể là bạn học của Lạc Bạch.
Lạc Bạch: "Vậy thì, xem chúng ta có thể học cùng lớp được không đã."
Lệ Diễm nhẹ giọng: "Được."
Chắc chắn là có thể.
Lạc Bạch liếc nhìn thời gian: "Tôi cúp máy trước, tôi có việc phải làm."
Lệ Diễm: "Cậu trước cúp máy."
Lạc Bạch do dự vẫn là cúp máy trước.
Lệ Diễm sẽ không bao giờ dập máy trước đó là một bài học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-cot-phu-quy/460123/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.