“Gần đây cậu bị làm sao vậy?” Giang Mạnh Kì ngồi trước mặt tôi hỏi. “Vì sao biến bản thân mình làm thành bộ dạng như quỷ vậy?!”
Trong thời gian nghỉ ăn trưa, mọi đồng nghiệp khác đều đi ra ngoài ăn cơm, chỉ còn tôi và cậu ta.
“Thật nhìn giống quỷ sao?” Mặt tôi không chút thay đổi hỏi lại.
Gianh Mạnh Kì thở dài một hơi, đem tô mì gói đặt trước mặt tôi…Cậu ta nghĩ,gần đây tôi mê ăn mì gói, nên cũng làm theo tôi, mỗi giờ ăn trưa đều ănmì….
“Rất giống, đôi mắt thâm đen có thể hù chết người, cằm dài đến khu tạn Châu Phi, mắt chứa đầy ai oán còn đáng sợ hơn so vớinước mắt của quỷ.” Giang Mạnh Kì nói nghe như trêu chọc, gương mặt không có ý cười, càng giống như trình bày sự thật..
Vì sao tôi tiều tụy người khác nhìn thấy, Bắc Bắc lại nhìn không thấy?
Khói bốc lên từ tô mì gói làm đỏ hốc mắt tôi, nước mắt rớt dính trên sợimì…Tôi nhanh chóng cúi đầu, dung nĩa khuấy nó lên, đưa những sợi mì vôvị vào miệng….
Giang Mạnh Kì sầu lo chăm chú nhìn tôi…Anhta đưa tô mì của mình đi chỗ khác, bàn tay hướng vào hai má của tôi,muốn lau đi nước mắt tôi.
Tôi né đầu đi, làm cho tay anh ta rơi lơ lửng trên không trung.
“Anh ấy thật lâu rồi không về nhà phải không?”
“Anh ấy đang ép cậu chia tay, chẳng lẽ cậu còn không biết sao?”
Tôi cố chấp quay đầu đi, cự tuyệt nói chuyện.
Giang Mạnh Kì không hiểu, thì không có kẻ nào có thể hiểu…
Tôi biết, ở trong mắt mọi người, xem như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sang-roi-noi-tam-biet/6692/quyen-3-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.