Tôi quẹt nước mắt thật nhanh, vui sướng bước ra mở của…cuối cùng Bắc Bắc vẫn không bỏ được Y Y?!!…
Cửa mở ra, nụ cười bỗng ngừng lại,
“Tiểu Đồng, cậu sao rồi? Trời bão, mình lo lắng cho cậu, buổi tối hôm nay mình ở với cậu!” Đại Đồng cầm dù, tóc có chút ẩm ướt…
Tôi thật khờ, anh có chìa khóa mở cửa, cần gì phải bấm chuông?
“Cám ơn, chúng ta cùng nhau ngủ sớm một chút đi, khi ngủ mình sẽ không sợ hãi nữa.” Tôi nghe tiếng nói của mình thật trống rỗng.
Nằm trong chăn, nhắm mắt lại, tôi không có để ý tới Đại Đồng, từ từ tôi cũng chìm vào giấc ngủ.
Thì ra, khi ngủ, thật sự sẽ không còn sợ hãi nữa…
……
Buổi sáng, khi mở mắt tỉnh dậy, ánh nắng đã chiếu bốn phía….Vì sao bão tápcó thể lặng lẽ quay lại, mà tôi cùng anh lại không thể?
Đại Đồng nhào ra ngoài cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì….
“Anh ấy đi rồi.” Đại Đồng thì thào.
“Ai đi rồi?” Tôi một bên mặc quần áo, một bên vô tình thuận miệng hỏi…
“Anh Bắc Bắc ấy!” Đại Đồng thản nhiên trả lời, hoàn toàn không cảm thấy đáp án này, biến tôi trở thành ngu ngốc.
“Cậu nói…… Ai, ai? Anh ấy, anh ấy……” Tôi bỗng nhiên nói lắp, cũng không biết mình muốn hỏi cái gì….
“Đêm qua anh ấy đến đón mình lại ngủ với cậu đấy! Anh ấy nói trong nhà cúpđiện, cậu sợ… Anh ấy nói buổi tối có việc nên không thể về nhà cùng cậucho nên chở mình lại đây ở với cậu!” Đại Đồng hoang mang nói tiếp. “Lạthật, rõ ràng anh ấy nói có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sang-roi-noi-tam-biet/6690/quyen-3-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.