“Vợ?” Anh ta giống như nghe được một chuyện buồn cười…láo xược cất giọng cười to….
Tôi vẫn nhếch môi lên như cũ, ánh mắt dừng trên thân hình hoàn mỹ đó
Đột nhiên trong lúc này cảm thấy, Trầm mẹ cũng ôn hòa nhưng lại có nụ cười lạnh như băng, thật không quá khó để hình dung.
“Cô thật quá giỏi, dùng độc chiêu như vậy ép buộc người đàn ông phải cướimình. Sau đó trước mặt một người khác, sắc mặt không đổi, kiêu ngạo tựxưng mình là vợ của người đó. Đồng Tử Y, cô còn lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi …Tôi còn nghĩ hôm nay tôi đến là để “an ủi” mộtngười đàn bà khóc lóc nữa kìa.” Vẻ mặt anh ta tràn ngập châm chọc.
“Làm anh thất vọng rồi, tôi không phải là người đàn bà cần “an ủi”, tôi rấtít rơi nước mắt.” Tôi cười lạnh như băng, nói dối thật tự nhiên.
“Xem ra, tôi đã đánh giái thấp cô rồi, chúng tôi vẫn cứ nghĩ rằng cô quấn quanh anh ấy để sống như một nhánh dây leo.”
“Chúng tôi.” Hai chữ này, thật đau đớn….
Tôi cười, đem đau đớn kia đè xuống. “Thật có lỗi, anh nói sai rồi, tôichính là một đóa hoa ương ngạnh, dựa vào bản thân mà sinh tồn. Cho nênbất luận hôm nay anh đến đây với mục đích gì, anh đều có thể đem trởvề….Đối với người đàn ông của mình…Đồng Tử Y — tôi, tuyệt đối khôngbuông tay!”
Giọng của tôi không tức giận, thảnh thơi tìmmột chỗ ngồi xuống, thoạt nhìn bình tĩnh tự nhiên, chỉ có tôi biết, lòng bàn tay mình đã đổ mồ hôi lạnh.
“Người đàn ông của cô?”Anh ta cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sang-roi-noi-tam-biet/6686/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.