Sáng sớm, tôi tỉnh lại trong một căn phòng xa lạ. Sờ sờ lên hai málạnh như băng, trên đó tất cả đều là nước. Đại Đồng mặc áo ngủ, vẻ mặtlo lắng ngồi trên đầu giường nhìn tôi…..
“Y Y, cậu khóc cả một buổi tối, ngay cả trong mơ cũng không ngừng gọi tên của anh ấy.”
“Thật không?” Tôi khó khăn lau khô n
“Với bộ dạng này hôm nay làm sao cậu đi làm được, hay là xin phép nghỉ một ngày.”
“Nói đùa cái gì vậy… Hôm này là ngày đầu tiên đi làm, người ta không đuổimình ra khỏi công ty mới là lạ.” Tôi làm bộ thật nhẹ nhàng. “Mình tốtlắm, thật sự tốt lắm.”
Tôi tắm rửa ở nhà của Đại Đồng, sau đó tôi cố ý tắt điện thoại, bỏ vào ba lô.
Nếu không tắt máy thì sẽ bỏ lỡ cuộc gọi đến.
“Mình đi đây!” Tôi mở cửa…..Vẫy vẫy tay, giọng của tôi vẫn vui vẻ nhẹ nhàng.…
“Chờ chút…Giang Mạnh Kì nói sẽ đến đây đón cậu…” Nói chưa dứt, tôi cùng Đại Đồng cùng nhau ngạc nhiên, sững sờ.
Bắc Bắc ngồi trên bậc thang của nhà Đại Đồng, quần áo trắng nhuộm bẩn. Thấy chúng tôi đi ra, anh đứng lên, kinh ngạc nhìn tôi…vẻ mặtgiống như một đứa bé hư phạm lỗi…
“ Anh….đến đây….đón em….về nhà…”
Lòng của tôi giống như bị một dao chém xuống, từng nhát từng nhát một. BắcBắc thường xuyên cả đêm mắt ngủ, lúc này cả đôi mắt che kín tơ máu, dưới cằm râu mọc râu cũng tua tủa…Tôi chưa từng thấy qua anh mờ mịt, mệt mỏi như vậy..
“Đợi lâu rồi à?” Tôi nhẹ giọng hỏi…..
Bắc Bắc lắc đầu
Nhưng tôi biết anh nói dối,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sang-roi-noi-tam-biet/6684/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.