Tiết tử
Bắc Bắc hỏi tôi. “Em nguyện ý theo anh sao?”
Tôi trả lời. “Em nguyện ý!”
, anh nắm tay tôi, rời khỏi nhà…
Anh ấy, dùng cánh tay đơn bạc chống đỡ tất cả mọi thứ cho tôi. Anh ấy, đốivới tôi, rất…rất tốt..Nếu trên thế gian này nếu có thần tiên, tôi nghĩ,anh chiều chuộng tôi đến nỗi muốn bắc thang lên trời chỉ để hái cho tôingôi sao sáng nhất…
Nhưng thế gian này không có thần tiên,vì thế khi tôi nghĩ đến những điều liên quan đến hạnh phúc tương lai,mới hiểu được: Anh thương yêu, chiều chuộng tôi không có liên quan gìđến tình yêu.
……
Bởi vì khát vọng “Tình Yêu” vĩnh viễn không thể chạm đến được. Trong kinh hoàng tôi đã mở ra chiếc hộp Pandora*
“Y Y, thức dậy mau!”
“Bảy giờ rồi… heo lười………”
“Ngoan, thức dậy, muộnhật là làm phiền mà, biến đi, biến đi , mau biến đi…..
Nhưng tiếng nói của Bắc Bắc không ngừng vang lên. “Nếu không thức dậy, anh lấy chăn của em…”
Bây giờ đang là mùa đông, rất nhanh sẽ là mùa hè, Bắc Bắc cứ như vậy dùngchiêu này với tôi…Tôi quẹt mông, hướng vào chỗ ấm trong chăn mà chuivào.
“Bạn học! Đồng Tử Y có đến không?!” Giọng nói bất đắcdĩ vang lên, đương nhiên tôi sợ nhất là giọng nói nghiêm nghị của giáosư môn Văn Học Cổ Đại.
Nhưng Bắc Bắc không biết, cứ dùng chiêu này mãi, sau khi tôi mơmơ màng màng bị hù dọa vài lần, anh biến thành thằng bé chăn dê rồi?!
Không quan tâm anh, tôi chảy nước miếng, tip tục ngủ đây! ((*_$))
“Trong vòng nửa phút, thức dậy, anh cho em ôm được không?” Thật bất đắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sang-roi-noi-tam-biet/6677/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.