Năm mới của năm ấy, quả thật ấm áp……..
Bắc Bắc mua sách dạy nấu ăn, học nấu ăn, chăm sóc tôi. Còn nói, nếu không chăm sóc tốt, cókhả năng tôi sẽ làm người què cả đời. ((*_*))
Làm hại tôi hy vọng, năm ấy có thể nào…..có thể nào dài thêm một chút không. Như vậy thì thật tốt!
Từ sau năm đó, Bắc Bắc không còn ra ngoài sinh sự nữa. Anh dần dần tìm lại chính mình…
Chỉ là, anh vẫn có chút thay đổi, càng trở nên trầm tư, âm thầm….
Anh bắt đầu thản nhiên cười, nhưng lúm đồng tiền nhạt trên gương mặt kia cũng không còn thấy nữa….
Mà sáu ngày trong tuần cùng cảnh đẹp trong khuôn viên trường học cũng không làm giảm bớt nỗi nhớ nhà, muốn trở về của tôi…..
Vẫn như trước kia, tôi thường xấu xa ở lại trong phòng anh, đuổi cũng không đi. ((*_*))
Bắc Bắc càng cố gắng hơn so với trước kia. Dường như anh muốn bù vào nửanăm bỏ bê việc học hành. Mỗi tuần, tôi ở nhà được hai ngày, thường thấytrong phòng anh, đêm đã khuya mà đèn vẫn sáng……
Tôi thường bắt gặp anh gục đầu ngủ trên bàn, ngày đầu tiên tôi cảm thấy có chút buồn bực.
Vì thế, tôi bắt đầu học pha cà phê.
Rất nhạt, quá nồng, rất đắng, rất ngọt, hết lần này tới lần khác thất bại,cuối cùng kết quả cũng thành công, ở trên bàn học của Bắc Bắc tỏa ra mùi cà phê nồng đậm.
Anh chuyên tâm đọc sách, thật tự nhiên cầm tách cà phê đưa lên miệng. Khóe môi anh vô tình còn lưu lại một vết cà phê nhỏ tí.
Lúc này tôi không làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sang-roi-noi-tam-biet/6672/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.