Năm ấy thi vào trường đại học, Bắc Bắc đạt thành tích vô cùng nổitrội tại Học Viện Y, làm gia đình một phen huyên náo. Ở trong mt cha mẹanh, anh có tính cách nổi trội nên thi vào học viện Kinh Tế. Mặc dù,Trầm gia không phải là giàu nức vách đổ tường, sự nghiệp lừng lẫy. Nhưng anhra trong gia đình sản xuất quần áo truyền thống, tại thành phố nàycũng coi như là trên nhiều người. Anh lại là con trai độc nhất, tư tưởng của các thế hệ thương nhân trước đều giống nhau, đều muốn đem công tycủa gia đình truyền lại cho con trai.
Nhưng Bắc Bắc chínhlà như vậy, mỗi một bước đi đều do bản thân mình quyết định, chưa baogiờ để người khác bàn luận qua. Thi cử, kết quả thi, ý nguyện, tất cảđều đến hết sức bất ngờ. Khi nhận được giấy trúng tuyển, mọi người mớigiật mình biết được. Đương nhiên, cha mẹ anh mỗi một ngày đều vô cùng cố gắng thuyết phục anh thay đổi trường học.
“Đủ rồi, cuộcsống của con hãy để con tự lo lấy.” Bắc Bắc nói những lời này, tiếng nói không cao, không vội vàng, không một chút phập phồng, thế mà không cóai nói thêm nữa câu.
Đây là Bắc Bắc, người luôn có những quyết định kiên định trong cuộc sống.
Đối với tôi mà nói, Bắc Bắc không như một Tổng Giám Đốc oai phong uy lẫmnhư trong tiểu thuyết, quả thật có chút thất vọng. Nhưng thất vọng mauchóng được vui sướng thay thế. Anh học trong một học viện y khoa nổitiếng quan trọng nhất. Trường anh học cách nhà chỉ có ba tuyến xe buýt,cho nên anh không có trọ trong trường!
Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sang-roi-noi-tam-biet/6667/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.