Tôi gạt thật nhanh những giọt nước mắt trên má, cố gắng mỉm cười.
Cố gắng, tiếp tục cố gắng.
Bước chân trầm ồn bước từng bước lên cầu thang rồi dừng lại ở bậc thang cuối cùng.
Tôi ngẩng đầu, dụi mắt, giả bộ như vừa tỉnh ngủ…..Trong bóng tối lấp ló một tia ánh sáng nhạt chiếu lên gương mặt tuấn tú của anh trong mơ hồ nhưng làm người ta nhìn rõ cái nhíu mày của anh.
“Sao lại ngủ sàn nhàn vậy hả? Không sợ cảm lạnh à?” Tiếng chỉ trích của anh không cao, thật trầm nhưng tuyệt đối không hàm hồ.
Anh đưa tay rờ lên trên vách tường tìm công tắc mở đèn…
“Đừng bật đèn!” Giọng nói của của tôi khản đặc sau khi khóc quá nhiều.
Không thể mở đèn! Hai mắt của tôi đã sưng vù vì khóc, cần có bóng đêm che chở.
“Em làm sao vậy? Có chuyện gì sao?” Anh nhíu mày ngay tức khắc nhận ra tôi có chút khác thường.
“Đừng bật đèn lên…..” Tôi lặp lại một lần nữa, tiếng nói tràn ngập cầu xin.
Anh rút tay lại. “Không bật…. không bật…..” Tiếng anh nhẹ hẳn xuống giống như đang dỗ dành một đứa bé nhõng nhẽo.
Bầu không gian im lặng lại chỉ còn có hơi thở của hai người…
Một người đang cố gắng đè nén áp lực…
Một người đang yên lặng chờ đợi…
Một lúc lâu sau anh nghe được cảm xúc của tôi đã bắt đầu ổn định, vì thếanh lặng im lo lắng hỏi. “Lại cãi nhau với Hải Kỳ nữa rồi à….?”
Nước mắt của tôi làm cho anh chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sang-roi-noi-tam-biet/2518780/quyen-6-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.