“Anh là đầu bếp làm sushi?” Lúc ở nước Pháp, tôi còn nghĩ anh ta là một thương nhân.
Anh ta mỉm cười, hơi hơi vuốt cằm nói. “Cứ coi là vậy đi.”
“Một tuần trước tôi đã chuyển tiền vào ngân hàng cho anh rồi, anh có nhậnđược không?” Tôi nhanh chóng thanh minh chuyện quan trọng.
Về đến Trung Quốc, ngày hôm sau tôi mượnBắc Bắc mang đến ngân hàng gửi trả.
“Tôi không có chú ý đến.” Anh ta vẫn cười thật dịu dàng.
“Ồ…..” Tôi cảm thấy mất mát một chút, xem ra anh ta chỉ coi tôi không phải làkẻ lường gạt, ngoài ra thật sự không có hứng thú gì.
“Tôi không có lý do gì để hoài nghi cô.” Anh ta nhẹ nhàng giải thích.
Nụ cười của anh ta như hơi ấm mùa xuân, tôi cũng kìm lòng không được mà nở nụ cười, được người khác tin tưởng cảm giác thật vui sướng.
Ngồi đối diện lẫn nhau mỉm cười, vẫn còn một chút xa lạ nhưng không ngăn cản thiện cảm mà chúng tôi dành cho nhau. Tôi với anh ta giống như quenbiết từ lâu, từ lâu lắm rồi…
“Sao không để số điện thoạilại cho tôi? Tôi rất muốn mời anh ăn một bữa cơm.” Khi câu hỏi vừa thốtra khỏi miệng, tôi cảm thấy mình hơi vội vã.
“Bữa cơm nhưvậy thật làm cho tôi có cảm giác như được hưởng một món lợi kếch xù…..hơi xấu hổ nên không muốn.” Anh ta cười lắc đầu.
Anh ta làmột người đàn ông dễ xấu hổ, tôi hoảng hốt nhớ lại vẻ mặt mất tự nhiên,hai tai đỏ ửng của anh ta dưới ánh đèn đủ mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sang-roi-noi-tam-biet/2518730/quyen-5-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.