« Tối hôm nọ, tôi trực ở phòng cấp cứu, nhận được một bệnh nhân bịthương nặng do tai nạn xe cộ. Bệnh nhân đã lâm vào hôn mê sâu, lỗ taibên phải đã chảy máu rất nhiều…. Tôi dựa kinh nghiệm mà phán đoán, trong não bệnh nhân đã tụ máu, khả năng còn sống rất thấp.
Lúc chụp CT não kiểm tra, chứng minh hoài nghi của tôi đã đúng, vì thế tôi lập tức cho tiến hành giải phẫu.
Khi chuẩn bị đem bệnh nhân vào phòng phẫu thuật, có một người phụ nữ trungniên chạy đến níu lấy tôi, móng tay của bà ấy bấm trên cánh tay của tôi, bà khóc nói. “Bác sĩ, tôi cầu xin anh, nhất định phải cứu sống anh ấy,tôi không thể không có anh ấy….”
Tôi cố hết sức, cuối cùng rồi con người có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa, cũng không chạy nhanh hơn bước chân của tử thần.
Lúc sắp kết thúc cuộc phẫu thuật, đường cong của điện tâm đồ biến thànhthẳng tắp. Giống như tôi đã đoán trước đó, bệnh nhân không thể sốngđược.
Tôi dùng máy rung tim châm vào ngực ông ấy, cố gắngkhông ngừng đè lồng ngực bệnh nhân , tôi hiểu được, đây chính là hìnhthức an ủi, đưa tiễn cuối cùng thay người nhà của bệnh nhân.
Khi phủ lên người bệnh nhân tấm vải trắng, lòng của tôi một mảnh yên tĩnh. Đối với tôi mà nói, sinh lão bệnh tử đã sớm tê liệt.
Bởi vì trên tay còn dính một chút chất dịch, tôi đưa tay rửa sạch sẽ, mới bước ra khỏi phòng phẫu thuật.
Không nghĩ tới, khi mở cánh cửa của phòng giải phẫu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sang-roi-noi-tam-biet/2518705/quyen-4-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.