Chỉ là trong nháy mắt, nụ cười Lâm Tử Huân cứng đờ ở bên môi, phản ứng đầu tiên chính là xoay người chạy trốn, hiển nhiên người trước mắt đã sớm ngờ tới phản ứng của cô, tựa như lão ưng bắt con gà con dễ dàng bắt được cổ áo của cô lôi vào bên trong nhà, khóa cửa.
"Buông tôi ra." Bị áp chế ở trên tường, Lâm Tử Huân mạnh mẽ hướng người phía trước quát lớn, trái tim tựa hồ sắp nhảy ra thân thể, cô quả thật sắp điên rồi, vì sao lại là anh?
Mở cửa lại là Thiệu Diên!
Anh vẫn mặc trước sau như một áo sơ mi trắng đơn giản, cúc áo ở ngực mở ra, lộ ra lồng ngực tinh tráng mê người, cô nhìn cũng biết xúc cảm là cỡ nào lửa nóng, nụ cười nhạo báng ở khóe môi anh chứng tỏ tất cả, đều là cố ý! Đều là anh an bài!
Thiệu Diên thật chặt giam cầm cô, làm cho cô không cử động được chút nào, cười xấu xa khi thực hiện được: "Lần này cô đừng mơ tưởng chạy mất, tôi cũng thuận tiện muốn cô nhìn một chút thế nào gọi là bất lực, có lẽ tôi nên để cô thử phương pháp “nhân đạo” không tồi của tôi một chút."
"Anh. . . . . ." Lâm Tử Huân đỏ mặt giận dữ!
Hạ lưu, anh đối với mỗi người đàn bà đều là như vậy phải không? Lúc trước vì anh, cô chôn bản tính của chính mình, cho là đi theo anh có thể lấy được tình yêu của anh, kết quả tất cả đều là si tâm vọng tưởng, cho nên hiện tại cô cần gì che giấu mình nữa, dù sao đánh chết cô cũng sẽ không thừa nhận mình là Lâm Tử Huân, hướng mặt của anh rống to: "Ít dọa tôi, tôi mới không sợ anh."
Một giây kế tiếp Thiệu Diên biến sắc mặt, hô hấp nóng rực phun ở cổ của cô, rút đi hơi thở của cô, chỉ là làm thế nào anh cũng không tìm được mùi thơm phảng phất thuộc về Lâm Tử Huân trẻ trung, trên cơ thể người phụ nữ này trừ mùi thuốc vệ sinh vẫn là mùi thuốc vệ sinh. . . . . . Anh cau mày đứng dậy thật sâu đưa mắt nhìn cô: "Cô thật sự không phải là Lâm Tử Huân."
Tâm nảy lên, Lâm Tử Huân không nhịn được nói: "Tôi còn phải nói mấy lần anh mới cam tâm, tôi mới không phải người anh nói cái gì Lâm Tử Huân, tôi chỉ là một công nhân làm vệ sinh."
"Cô tên gì?" Thiệu Diên cẩn thận quan sát từng biểu cảm của cô, muốn từ trên người cô lấy được đầu mối.
"Thiệu Huân."
Ngắn gọn mà nói ra, lòng bàn tay cô lại bắt đầu đổ mồ hôi, Thiệu Huân là cô tùy ý nghĩ, lấy từ tên của anh và mình, ám chỉ ý tứ quá rõ ràng, bởi vì chưa bao giờ nghĩ tới có thể đối mặt với anh như vậy, nhất định anh sẽ hoài nghi.
"Cô thích hương hoa Lavender sao?"
Gần như là phản xạ, Lâm Tử Huân lộ ra biểu cảm chán ghét, nhớ tới năm đó anh khinh thường quà tặng của cô, liền dung nhập vào tình cảm cười nhạo: "Đó là cái thứ quỷ gì? Nghe qua khó đọc muốn chết rồi, còn không bằng tinh dầu hoa lê."
Chợt buông Lâm Tử Huân ra, trong mắt Thiệu Diên chợt lóe lên thất vọng không để cho cô nhìn thấy, thậm chí ngay cả chính anh cũng không phát hiện ra.
Nếu như không phải là cô ta che giấu quá tốt, vậy cô ta thật sự là không phải là Lâm Tử Huân. . . . . . Thì ra là thật sự không phải là cô ấy, giọng điệu của cô ta tự nhiên giống như một người khác.
Nhìn bóng lưng cao lớn của Thiệu Diên, cô lại thật sâu cảm thấy anh cô tịch, gương mặt chanh chua của cô nhanh chóng bị phiền muộn thay thế, cô rất muốn cứ như vậy từ phía sau lưng ôm chặt lấy anh, tất cả đau đớn cũng để cho cô một người chịu đựng. . . . . .
Anh không để ý tới cô nữa, từ từ đi tới ban công, đốt một điếu thuốc, lười biếng hút, khói mù vòng quanh, đắm chìm trong thế giới của mình, anh muốn làm rõ suy nghĩ của mình một chút, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Thiệu Diên, người này đúng là ngu ngốc, đã từng cho rằng người phụ nữ của mình vĩnh viễn sẽ không rời đi, kết quả giống như là cha mẹ ngươi lựa chọn tự mình kết thúc sinh mạng buông xuôi tất cả, thì ra là không có người nào là sẽ giữ lời hứa cả đời, cho dù là người phụ nữ đó thề vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh ngươi cũng giống vậy.
Trời mới biết năm đó sau khi tỉnh lại, phát hiện tất cả những thứ có liên quan đến cô toàn bộ đều biến mất, tâm tình anh là như thế nào!
Anh giận dữ, anh thề phải tìm được cô, sống sờ sờ mà lột da cô, nhưng không có tin tức, thủy chung đều là không có tin tức, anh bắt đầu say rượu, bắt đầu xuống dốc, không hiểu rõ thứ gì đó trong lòng mình, Bùi Dực cùng Tề Úy mắng anh là phế vật, quên mất mục đích của mình, anh gần như sắp thừa nhận. . . . . .
Rốt cuộc tuyệt vọng, anh bắt đầu lựa chọn quên cô, niêm phong cất cô vào tim!
Hừ, cô vốn chính là chiến lợi phẩm anh dùng để báo thù, anh mới không quan tâm, anh nhất định là do quen sự tồn tại của cô mới có thể không thích ứng, dần dần tâm không hề trống rỗng nữa, nơi đó tràn đầy đều là hận.
Thiệu Diên sặc khói thuốc, khiến anh ho sặc sụa, anh ho khan đến tim phổi đều có chút đau đớn, thế nhưng anh lại cười, một chút khói mà người sống cũng có thể bị sặc, thực buồn cười.
Đột nhiên, sau lưng có một đôi tay mềm mại vỗ nhẹ anh, khiến cho anh hung tợn quay đầu lại căm tức nhìn, anh ghét có người đứng ở sau lưng của mình, càng chán ghét hơn có người dùng hành động đồng tình với kẻ yếu đối với anh.
Lâm Tử Huân ngẩn ra, trong lúc nhất thời không biết xử sự như thế nào, nhìn thấy dáng vẻ anh khó chịu, cô lại càng khó chịu, chỉ là. . . . . . Anh đến tột cùng khó chịu vì cái gì, là bởi vì cô không phải Lâm Tử Huân?
Sẽ không, không thể nào, anh chán ghét cô như vậy.
Không có sợ hãi Thiệu Diên trừng mắt tức giận, bởi vì trước kia anh thật sự rất thích hù dọa cô, trừng cô, uy hiếp cô, cô chưa từng để ý những thứ này, hơn nữa năm năm làm mẹ, cái gì cũng trải qua cô đâu còn sợ những thứ này.
Trả lời lại một cách mỉa mai: "Nhìn cái gì vậy, tôi là thấy anh khó chịu giúp anh một chút mà thôi, không cần đem lòng tốt người khác xem như là lòng lang dạ thú."
Một phen hất tay Lâm Tử Huân ra, Thiệu Diên cười nhạo quay đầu, khó có được loại vẻ mặt này sẽ xuất hiện trên mặt người phụ nữ kia, nếu như là cô ấy, tuyệt đối không dám hô to gọi nhỏ dữ dằn với anh như vậy, người phụ nữ này không phải cô ấy không phải cô gái nhu thuận nghe lời, trẻ trung xinh đẹp đó.
"Cô có con? Mấy tuổi?" Lần nữa hút thuốc, anh tựa hồ có chút nhàm chán hỏi.
"À?" Thiệu Diên đột nhiên hỏi thăm khiến cô ngạc nhiên, thì ra là anh đã điều tra cô, ra vẻ thờ ơ, lại nói thời gian sai: "Sáu tuổi rồi."
Anh nhớ cô hai mươi sáu tuổi, như vậy cô hai mươi tuổi liền sinh con rồi sao?
"Tại sao kết hôn sớm như vậy?"
Cô rất muốn hỏi anh tại sao có hứng thú với cô như vậy, Lâm Tử Huân quay lưng lại không để cho anh nhìn thấy biểu cảm của cô, sợ bản thân tiết lộ tâm tình của mình, tự giễu trêu chọc: "Ai nói tôi kết hôn, tôi chỉ là có đứa bé mà thôi, là của người đàn ông nào tôi cũng không biết, nói không chừng, người đàn ông kia cũng đã sớm xảy ra ngoài ý muốn chết rồi."
Người phụ nữ này không khỏi cũng quá không suy nghĩ rồi, ngay cả đứa bé là của ai cũng không biết thì đã sinh ra rồi, có chút khinh bỉ cười mỉa mai! Đúng rồi, anh thế nào lại quên mất, cô ta nói qua có rất nhiều đàn ông chờ bao nuôi cô ta, tư sắc của cô như gió êm dịu, xác thực cũng đoán được là làm tình nhân.
Chỉ là. . . . . . Đôi mắt thâm sâu của Thiệu Diên nghĩ đến cô dùng gương mặt thành thục này câu dẫn nhiều đàn ông như vậy, tâm tình của anh thật đáng chết lại tức giận, anh bất chợt lạnh lùng hỏi: "Cô bây giờ bị người nào bao nuôi?"
Cúi đầu cười khẽ, cô cười so với khóc còn khó coi hơn, đưa lưng về phía anh tiếp tục trêu ghẹo: "Hiện tại không có ai, không tìm được kim chủ, lại không có năng lực gì, chỉ có thể làm công nhân vệ sinh thôi."
"Đã như vậy" Bất chợt, anh dán lên sống lưng cô, xúc cảm lửa nóng mà quen thuộc khiến cho cô thiếu chút nữa không kịp che giấu chính mình bị ảnh hưởng: "Làm tình nhân của tôi, thấy thế nào?"
Lời như vậy, từ trong miệng anh nói ra, đem tôn nghiêm của cô hoàn toàn đập nát.
Tại sao anh lại nói cô như vậy? Tại sao?
Cứng rắn nuốt đau đớn vào họng, cô không có né tránh, ngược lại ám muội dán lên nóng bỏng sau lưng, ý đồ quyến rũ vô cùng rõ ràng mà nói: "Anh có đáp ứng được điều kiện gì, tôi nhớ tôi đã nói. . . . . ."
Cô chủ động không khiến cho anh vui vẻ, có lẽ là theo bản năng còn đang thử dò xét, nhưng lại một lần nữa đánh vỡ ảo tưởng của anh, vậy anh không cần khách khí nữa, ngón tay thon dài dọc theo đường cong của cô từ từ lướt xuống, cười nói: "Cho cô thẻ phụ (hình như là thẻ thanh toán thì phải),từ prada (cái này k biết á, mình k tra đc) đến biệt thự, cô cũng có thể tự mình mua."
Thật sự là tình nhân hào phóng, chỉ là tại sao cô cảm thấy lòng chua xót như vậy? Gượng cười, Lâm Tử Huân tiến vào trong ngực của anh, cười duyên: "Đồng ý."
Thì ra là cô không có tiền đồ như vậy, trong tình huống bị vũ nhục triệt để như vậy còn có thể triệt để thấp hèn hơn, chỉ vì đáy lòng có một giọng nói nói cho cô biết: chỉ cần còn có thể ở bên cạnh anh, coi như là phương thức không biết xấu hổ như vậy cũng không sao cả, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh là tốt rồi, nhìn anh là tốt rồi.
Chỉ là từ nay về sau, cô không còn là Lâm Tử Huân, chỉ là một tình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Bỗng chốc buông cô ra, Thiệu Diên lại tàn nhẫn đổi lại không tự chủ chán ghét ban đầu: "Bắt đầu từ ngày mai nghỉ công việc này, tôi không hy vọng hương vị trên người phụ nữ của tôi tất cả đều là mùi thuốc vệ sinh, tôi tin tưởng cô biết làm thế nào thay đổi chính mình."
Cô dĩ nhiên biết.
Tùy tiện hôn gió với anh, Lâm Tử Huân lẳng lơ (nguyên cv) đốt kiều mỵ sóng mắt lưu chuyển, rất phối hợp biến thân trở thành một tình nhân đủ khơi lên tất cả lửa dục của đàn ông.
Thiệu Diên rất có hứng thú nhìn cô, từ trong ví da rút ra thẻ phụ ném cho cô: "Cô có thể đi, ngày mai tôi chờ cô."
"Thành giao." Hôn thẻ phụ một cái, Lâm Tử Huân bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ vẫn là thấy tiền liền vui vẻ, cô xoay người dường như tự tin thong thả đi ra khỏi phòng Thiệu Diên.
Cửa cạch một tiếng đóng lại.
Anh, rốt cuộc đã tin tưởng cô ta không phải Lâm Tử Huân.
Cô ấy sẽ không coi tiền như mạng như vậy, lẳng lơ làm tình nhân thấp hèn, trên người các cô không có một chỗ tương tự, cái anh muốn chỉ là gương mặt đó, gương mặt giống cô như đúc.
Ngoài cửa Lâm Tử Huân cắn chặt môi dưới, vọt vào thang máy, trong nháy mắt cửa thang máy đóng lại, mất khống chế đỡ tường khóc rống, vừa khóc vừa cười, như kẻ điên.
Cô sẽ thỏa mãn anh. . . . . . Thỏa mãn tất cả yêu cầu của anh, trước khi anh không có đem cô giày vò tới chết.
Khi làm tình nhân của Thiệu Diên, lên giường là một chuyện đương nhiên.
Rèm cửa sổ bị kéo xuống bên trong phòng tối đen, chỉ có tiếng thở dốc dâm mỹ ám muội và mùi thơm trí mạng, cô mệt mỏi vô cùng nằm lỳ ở trên giường, cố gắng không nhìn tới bên cạnh anh, tất cả của anh với cô quen thuộc đến mức đáng sợ, mang theo lạnh lẽo với năng lực phá hủy kinh tâm động phách, chỉ cần sơ ý một chút, cô sẽ tự chịu diệt vong.
"Cô rất có tố chất làm tình nhân, tuyệt không giống như một bà mẹ có con sáu tuổi."
Giọng khàn khàn thở dốc mang theo trêu chọc vang lên từ trên đỉnh đầu cô, anh đốt một điếu thuốc chậm rãi rút, nheo lại đôi mắt thâm trầm có chút suy tư.
Xúc cảm của cô. . . . . . Làm cho anh như muốn điên cuồng, so với những người phụ nữ bên cạnh anh mấy năm nay đều có thể làm cho anh mất khống chế, cực kỳ giống cô ấy năm đó, chỉ trừ đường cong so với kia người đẫy đà xinh đẹp hơn.
Quay lưng với anh cười khổ, giọng nói lại cố làm quyến rũ mê người: "Cám ơn, anh không phải là người đàn ông đầu tiên nói như vậy."
Lời của cô khiến Thiệu Diên trong nháy mắt tức giận, anh xoay người đè lên cô, nhỏ giọng cảnh cáo: "Bắt đầu từ hôm nay, không cho phép ở trước mặt tôi nhắc tới những người đàn ông khác ở trên giường phóng đãng như thế nào."
Vui vẻ cười rộ lên, thật ra thì cô đang đau lòng, đời này cô chỉ có anh, làm sao có thể ở trên giường phóng đãng cùng những người đàn ông khác đây? Hiện tại chỉ là bất đắc dĩ, cô phải đổi thành một tình nhân có khả năng khiêu khích.
Miễn cưỡng lật người, thân thể cô trơn bóng trắng nõn dính sát anh, cánh tay mảnh khảnh lại đàn hồi mười phần vòng qua gáy của anh, hơi thở thơm như hoa lan: "Tuân lệnh, anh bây giờ là kim chủ của tôi, anh nói cái gì thì chính là cái đó."
Có chút hoảng hồn, anh chăm chú nhìn chằm chằm mặt của cô, gương mặt này rất giống gương mặt của “em gái” anh, trong lòng đau đớn xoắn xuýt khó hiểu, đột nhiên cau mày: "Cô dùng nước hoa gì?"
"Poi¬son, thích không?" Cô vẫn cười mị hoặc như cũ, theo anh dặn dò, cô tẩy đi mùi thuốc vệ sinh vốn cũng không tồn tại, xịt thêm nước hoa khiến phụ nữ tăng thêm cảm giác thần bí, tuyên dương kích tình cùng phóng túng của mình.
Nhìn chằm chằm cô, anh khó chịu nói: "Đổi đi, tôi không thích."
"Tại sao? Tôi thích."
"Tôi nói đổi đi!" Anh có chút không nhịn được, trong trí nhớ người phụ nữ đó ưu nhã mềm mại như tiên tử, không thích mùi nồng nặc như vậy.
"Hừ. . . . . . Anh nói xem, anh muốn tôi đổi cái gì?" Lâm Tử Huân nhẹ nhàng nói.
Đổi cái gì. . . . . . Một mùi hoa thanh nhã mát mẻ ngọt ngào tựa hồ lướt qua chóp mũi. . . . . .
Suy nghĩ của anh có chút mơ hồ, bật thốt lên: "Tinh dầu hoa Lavender."
Thân thể Lâm Tử Huân không thể kiềm chế toàn thân run lên, cô cắn thật chặt môi dưới không để cho mình tiết lộ tâm tình, tinh dầu hoa Lavender. . . . . . Mùi thơm cô thích nhất, thì ra là anh cũng biết.
Mang theo mãnh liệt buồn bã giận dỗi hợp thành, cô ra vẻ thoải mái: "Lại là hoa Lavender? Anh đối với hoa Lavender có gì đặc biệt yêu thích sao?"
"Tôi không có!" Gần như là phản xạ , anh hung tợn rời khỏi trên người của cô, làm cho cô nhất thời mất đi ấm áp, anh tuyệt không thừa nhận, anh sâu sắc nhớ rõ tất cả mọi thứ có liên quan người kia như vậy.
Lâm Tử Huân yếu ớt từ phía sau lưng nhìn anh, thở dài: "Theo anh, ngày mai tôi sẽ đổi nước hoa anh thích."
Nói xong, Lâm Tử Huân xuống giường.
Thiệu Diên phát hiện mình cư nhiên mất khống chế khi đối mặt với người phụ nữ này, có chút ảo não bình phục tâm tình, nhàn nhạt hỏi: "Cô đi đâu vậy?"
"Tôi muốn về nhà, trời sắp tối rồi, cô giáo vườn trẻ cũng có thể đưa con gái của tôi về nhà rồi, tôi không thể để cho nó buổi tối ở nhà một mình."
Nhìn Lâm Tử Huân nhanh chóng mặc quần áo vào, Thiệu Diên nhẹ giọng cười nhạo: "Không nhìn ra, cô lại yêu thương đứa con gái không biết cha là ai như vậy."
Trong nháy mắt, ánh mắt của cô mất mác, cô hoảng hốt cười, không biết cha là ai. . . . . .
"Dù sao cũng là mình sinh ra, tôi không muốn để nó có số mạng giống tôu." Lâm Tử Huân tự giễu, mặc tất cả hàng hiệu đắt giá, như loại tình nhân anh đang tưởng tượng.
Những lời này khiến Thiệu Diên có chút giật mình, tựa hồ trong lúc nhất thời làm cho anh cảm thấy người phụ nữ này là có ẩn nhẫn cùng bất đắc dĩ của chính mình, nhưng cái này mắc mớ gì tới anh?
"Cho nên ý của cô là về sau chỉ có thể ở ban ngày cùng tôi gặp mặt."
"Không sai."
Lâm Tử Huân sửa sang xong dung nhan, mang giày cao gót đi tới cửa, cho anh một cái hôn gió: "Thân ái, ngày mai gặp."
Một cái xoay người, cô khép lại cửa phòng, không chút nào lưu luyến rời đi, anh ngồi ở trên giường, cảm thấy rét lạnh. . . . . . Giống như rét lạnh năm đó sau khi người kia rời đi, giễu cợt cười mình: Thiệu Diên, người nào sẽ tin tưởng, ngươi sợ ban đêm ở một mình?
Lâm Tử Huân đóng cửa phòng, giống như khi xây dựng bức tường giữa bọn họ, cô không có rời đi, nước mắt rơi xuống.
Cô cũng đã không thể ở ban đêm bồi bên người anh, bởi vì anh vĩnh viễn sẽ không biết, đó là ác mộng kéo dài của cô, cô cũng không muốn bồi anh đến trời sáng rồi nói gặp lại, bởi vì nếu như trời sáng, cô không biết còn có cơ hội hẹn gặp lại hay không. . . . . .
Nghe trong phòng tắm tiếng nước chảy rào rào, Lâm Tử Huân thỏa mãn ngồi ở trên giường phát ngốc, cái mền che kín thân thể trần truồng trắng nõn.
Bất tri bất giác, làm tình nhân của Thiệu Diên đã hơn một tháng!
Thiệu Diên thật sự là tình nhân hoàn mỹ nhất trên đời này, không chỉ có thỏa mãn yêu cầu sở hữu vật chất của cô, thỉnh thoảng cũng sẽ giống như một tình nhân nói một ít lời ngon tiếng ngọt tán tỉnh, mặc dù cô biết, đó không đại biểu bất cứ ý nghĩa gì, cũng không có bất cứ tia cảm tình nào, người đàn ông này, là không có tâm .
Mặt có chút nóng, Lâm Tử Huân vùi mặt ở trong drap thoải mái, nhu cầu của anh rất lớn, trình độ gần như làm cô săp không thể chịu được, mặc dù năm năm trước, bọn họ đã đối với thân thể lẫn nhau quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, mà bây giờ cô lại không cách nào chịu đựng anh càn rỡ như cũ.
Cái nhà trọ này, mỗi góc cũng tràn đầy hình ảnh bọn họ phóng đãng, anh không chút nào cấm kỵ lôi kéo nàng làm tình ở mọi nơi, dùng mọi tư thế kỳ quái, như muốn làm cho cô xấu hổ tới chết, trong xương cô vẫn là Lâm Tử Huân hay xấu hổ đó, mà ngoài mặt, cô phải phối hợp, phải hưởng thụ, để cho anh cảm thấy cô thành thạo như vậy.
Trên thế giới có người phụ nữ ngu hơn cô sao?
Cô thật sự không biết. . . . . .
Tình nguyện ở bên cạnh anh, mỗi ngày đề phòng bị hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần, cô cũng vui vẻ chịu đựng, cô yêu anh. . . . . . Chưa từng có dừng lại, từng tế bào cũng reo hò cô lưu luyến si mê với người đàn ông này không biết làm thế nào, tiềm thức cô lại biết, bọn họ vĩnh viễn sẽ không như vậy, cuộc sống dập khuôn giả bộ ở bên cạnh anh chính là như vậy, một ngày nào đó. . . . . . Sẽ dừng hẳn .
"Huân. . . . . ."
Ai? Con ngươi đen nhánh của cô mờ mịt nâng lên, không xác định là có người đang gọi cô hay không.
"Huân. . . . . ."
Tiếng kêu mơ hồ lần nữa truyền đến, cô di động thân thể, xác định người đàn ông trong phòng tắm kia đang gọi cô, cô ôm chăn chạy đến cửa phòng tắm, xuyên thấu qua sương mù ẩm ướt không thấy rõ, hỏi: "Chuyện gì?"
"Đi vào giúp tôi chà lưng."
Hiện tại? Lâm Tử Huân cắn môi có chút không biết làm sao, cô cái gì cũng không có mặc cứ như vậy đi vào? Huống chi, trước kia anh thế nào chưa từng gọi cô chà lưng, anh muốn làm gì?
"Nghe thấy không?" Giọng nói lười biếng dường như có chút không kiên nhẫn.
"Được." Cô ngây ngốc ôm cái mền xuyên qua sương mù, thấy anh nằm ở trong bồn tắm, dáng người thon dài nhắm mắt hưởng thụ, thân thể của anh mỗi một tấc đều quen thuộc giống chính bản thân cô, nhưng. . . . . . Đường cong hoàn mỹ vẫn có thể khiên cho cô tim không ngừng.
Con ngươi màu nâu nhạt bỗng chốc mở ra, nhạy bén vừa đúng lúc khiến Lâm Tử Huân không còn kịp cất giấu tâm tình của mình, anh nhạo báng mà nói: "Đừng nói với tôi, cô đang xấu hổ."
Anh xác định mình không có nhìn lầm, người phụ nữ này theo lý mà nói công phu trên giường rất cao, có vô số kinh nghiệm lại đang ngơ ngác đứng ở bên cạnh bồn tắm nhìn thân thể của anh mà xấu hổ.
"Thật xin lỗi, làm anh thất vọng, xấu hổ không thể nào là tôi." Lần nữa mang vào bộ mặt tình nhân lăng lơ, Lâm Tử Huân hít sâu một cái ngồi ở bên bồn tắm, cầm lên bông tắm chà lưng, nhẹ giọng mà nói: "Xoay người."
"Cô cứ như vậy chà lưng cho tôi?" Nheo con ngươi, Thiệu Diên buồn cười, gắt gao níu lấy cái mền đã sớm bị ướt, quá kỳ quái đi.
"Chẳng thế thì thế nào?"
Cầu mong người đàn ông này ngàn vạn lần đừng cho là cô cũng phải vào bồn tắm, thể lực của cô không đủ để chống đỡ cuộc chiến trong phòng tắm.
Thế nhưng người đàn ông trời đánh này lại phá tan giấc mộng của cô, một phen kéo cái mền của cô xuống, khiến cho cô choáng váng lộ thân thể ửng hồng ra ngoài lại tỏa nhiệt trong không khí, theo bản năng cô liền kêu lên ôm lấy thân thể.
"Đi vào."
Lâm Tử Huân hung tợn nhìn chằm chằm Thiệu Diên, người đàn ông đáng chết, thật không biết thế nào gọi là thoả mãn: "Anh bảo đảm không làm cái gì tôi liền đi vào."
Thì ra là cô sợ, miễn cưỡng cười ra tiếng khàn khàn, hấp dẫn vô cùng khiến Lâm Tử Huân nổi lên da gà: "Được."
Lấy được bảo đảm, Lâm Tử Huân mới đưa lòng bàn chân trắng nõn nhảy vào bồn tắm, ngồi xuống, nước ấm khiến chua xót đau đớn toàn thân cô cũng buông lỏng, cô thoải mái khẽ rên.
Xoay người đưa lưng về phía Lâm Tử Huân, Thiệu Diên con ngươi lóe lên lửa dục, nguy hiểm cười: "Nếu như cô không còn thể lực, cũng không cần phát ra loại thanh âm này quyến rũ tôi."
Chợt câm miệng, cô cầm bông tắm thay anh chà lưng sức lực không nhẹ, vĩnh viễn đều là tên đàn ông không đứng đắn!
Một phòng an tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy chậm rãi vang lên, sức lực của cô từ từ yếu bớt, lấy lực độ nhẹ nhàng phục vụ anh, cũng phát hiện phần lưng cổ của anh rất cứng ngắc, tựa hồ là do mệt nhọc kéo dài cùng khẩn trương gây ra.
Nhìn lưng anh cao lớn rộng rãi, cô rất muốn khóc, thật ra thì cô so với bất luận kẻ nào đều biết, nhìn người đàn ông mạnh mẽ, thành công như vậy, sau lưng có không ít cố gắng cùng chua cay, anh muốn thành công, không chỉ dựa vào cái đầu thiên tài, hơn nữa công sức bỏ ra so người khác nhiều hơn gấp mười lần, gấp trăm lần.
Cho nên yêu anh, cũng không phải bởi vì bề ngoài của anh, mà là cô biết anh cô tịch chỉ có một mình, chỉ thuộc về chính mình, không thể tin tưởng người khác, anh hành hạ cô chỉ là vì muốn chứng minh sự tồn tại của mình, cho nên nguyện ý bị anh lợi dụng như vậy, chỉ cần anh không hề khổ sở nữa.
Trải qua mấy ngày nay, cũng không phải mỗi lần cô tới anh đều ở đây, thỉnh thoảng chờ cô ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh lại phát hiện anh nằm ở bên cạnh cô an tĩnh ngủ, sắc mặt trắng bệch giống như mấy tháng đánh trận, không có huyết sắc, chân mày cũng là chau quá chặt chẽ, cô rất đau lòng vuốt ve anh. . . . . . Lại không giúp được anh bất cứ chuyện gì.
Sau mới biết mỗi đến Thiệu thị công ty khai phá trò chơi thì anh cũng sẽ như vậy. . . . . .
Bông tắm bởi vì bọt trơn trợt mà rơi xuống, Lâm Tử Huân không khống chế được, đôi tay dán lên người anh xuyên qua thắt lưng tinh tráng ôm chặt lấy anh, khuôn mặt nhẹ nhàng dính vào trên lưng to lớn của anh, ẩm ướt hòa lẫn cùng nước mắt, mới dám lưu lại nước mắt mềm yếu.
Thần kinh anh đang hưởng thụ bởi vì đông tác đột ngột của cô mà ngơ ngẩn, mở hai mắt ra, đáy lòng có một cảm giác quen thuộc, níu lấy hô hấp của anh, một hồi lâu, anh mới thuận lợi tìm lại hơi thở của mình, trêu trọc: "Cô là đang khiêu khích tôi sao? Tôi không ngại. . . . . ."
Lời nói còn chưa dứt, động tác to gan của cô khiến cho anh hít vào một hơi, môi của cô dao động trên lưng anh, mang theo nước mắt, lưỡi mềm mại liếm láp anh, hai tay trắng nõn mềm mại của cô từ hông của anh trượt xuống, chậm rãi cầm phái nam kiêu ngạo của anh, bắt đầu giữ chặt nó từng chút từng chút một khuấy động. . . . . .
Hô hấp của anh không khỏi dồn dập, lại hết sức kiềm chế, người phụ nữ này ở trên giường luôn luôn sẽ không che giấu, bởi vì cô trời sinh là tình nhân, chỉ là trong một tháng này, cô tựa hồ cũng chưa từng có chủ động lần nào, chỉ là không xấu hổ phối hợp anh, hôm nay. . . . . . Dường như có chỗ nào không đúng.
"Cô đang làm cái gì?"
Nghe giọng anh dần dần rối loạn, Lâm Tử Huân mang theo nước mắt nỏ cười, cười đến vô cùng yêu nghiệt, vô cùng hả hê, những thứ này đều là trước kia Lâm Tử Huân muốn làm, lại làm không được, sợ anh xem thường cô, phỉ nhổ cô, mà bây giờ cô là một người khác rồi, một dâm phụ lẳng lơ, vậy cô cần gì lo sợ không đâu? Cô muốn anh, rất muốn. . . . . .
Cảm thấy dục vọng nam tính trong tay dần dần hồi phục, cô tăng nhanh tốc độ khuấy động, không buông tha từng chỗ mẫn cảm của anh, còn giọng mang vô tội yếu ớt: "Không cảm nhận được sao? Tôi đang giúp anh tắm. . . . . . Từng chỗ một. . . . . ."
"Cô. . . . . ." Tiểu yêu tinh!
Ba chữ còn chưa có đụng tới, người phía sau đã nhanh chóng dời đi trận địa đến trước ngực của anh, con ngươi anh nhuộm dục hỏa hừng hực nhìn chằm chằm cô, cô lại ông lấy cổ của anh vui vẻ cười duyên, liếm môi đỏ tươi, giọng nói khàn khàn: "Thoải mái sao?"
Ném một ánh mắt quyến rũ, cô cúi người trước ngực anh, lẫn vào nước mắt nhẹ nhàng ngậm điểm khéo léo nổi lên của anh, cảm thấy toàn thân anh cứng đờ, cô càng hả hê hơn vươn cái lưỡi liếm láp, cố ý làm cho anh điên cuồng.
Anh cũng khống chế không nổi nữa nghĩ đưa tay ôm cô, lại bị cô nhanh chóng đẩy, thân thể chống đỡ bên cạnh bồn tắm, anh bất mãn: "Cô đừng cho là cô khiêu khích tôi còn có thể chạy mất."
"Tôi không có nghĩ qua muốn chạy."
Mị hoặc cười duyên, cô dao động đến trước người của anh, chống đỡ lên bồn tắm lớn phía sau anh, hai chân thon dài trắng nõn hai chân dạng sang hai bên hông anh, nhìn anh nheo lại con mắt, cười càng kiều mỵ hơn: "Lúc này đến lượt tôi."
Nói xong, cô nhờ nước bôi trơn, nhẹ nhàng ngồi xuống, bên trong căng đầy ấm áp đem dục vọng của anh nuốt vào, nhét vào trong cơ thể không có một tia khe hở.
"A. . . . . ." Yêu kiều rên một tiếng, toàn thân cô nổi lên những mảng ửng hồng cực nóng, đầu hướng lên, tóc dài thấm ướt sóng lớn xõa tung, môi đỏ tươi hơi phun ra thở dài, cảm giác bị lấp đầy, tê dại khiến cô cả người khó nhịn.
Thiệu Diên nhắm mắt lại hưởng thụ ẩm nóng tuyệt vời bao quanh, khàn khàn hô nhỏ một tiếng, lần nữa mở mắt ra nhìn người phụ nữ trước mắt có lực hấp dẫn trí mạng, trong lúc hoảng hốt, anh bắt đầu không phân biệt rõ người trước mắt rốt cuộc là ai, sương mù thật mỏng làm anh mất hồn, anh thở dài: "Huân. . . . . ."
Huân? Lại là Huân, là Lâm Tử Huân sao? Hay là Thiệu Huân. . . . . .
Cô cười khổ, không muốn lại đi suy nghĩ cái vấn đề này, vịn bồn tắm, bắt đầu chủ động luật động trên dưới, tốc độ của cô rất chậm, eo thon như rắn lắc lắc từng phát từng phát bao hàm anh, khiến anh khoái cảm cực hạn.
Rất nhanh, chính cô bắt đầu thấy tốc độ như vậy chưa đủ, mang theo nức nở nghẹn ngào yêu kiều, thật sâu ở trên người của anh dong ruỗi càn rỡ, vô ý thức khóc khẽ nhờ giúp đỡ: "Tôi cầu xin anh."
Anh cười khẽ, biết tiểu nữ nhân trên người đang khát cầu cao triều, bàn tay anh vịn eo nhỏ của cô, trợ giúp cô nhanh hơn, mãnh liệt luật động rút ra đút vào hơn nữa.
"A. . . . . . A. . . . . ."
Rên rỉ phụ họa, nước trong bồn tắm kịch liệt mà hỗn loạn tạo thành bọt nước, phát ra từng đợt từng đợt âm thanh động tình, anh cũng bắt đầu tiến vào thế giới mê loạn, ôm cô cuồng dã tăng tốc.
Lửa nóng bên trong phòng tắm, kịch liệt giao hợp, không có ngày mai, không có tương lai, đối với bọn họ mà nói, trước mắt chỉ có giờ khắc này.
Hồi lâu, cho đến khi hai người cùng nhau phát ra kêu rên nặng nề, anh cuối cùng mới đem mầm móng nóng rực phun ở trong cơ thể cô, anh không sợ, anh nghĩ, thân là một tình nhân chuyên nghiệp, cô sẽ xử lý tốt, sẽ không lưu lại cho anh bất kỳ phiền toái nào.
Cô ngồi ở trên người anh, ôm anh nặng nề thở dốc, tùy anh đem dục vọng rút khỏi cơ thể cô, thay cô rửa sạch thân thể, cô hư mềm không chịu động đậy, anh lẩm bẩm nói: "Tôi thích cô chủ động."
"Ha ha, cám ơn."
Cô thật sự không biết nói cái gì nữa, lại nghe thấy anh tiếp theo vô ý thức nói: "Cô ấy chưa bao giờ có thể càn rỡ như vậy."
Cô ấy. . . . . .
Tâm lần nữa níu chặt: "Ai?"
Giống như là ý thức được mình nói cái gì đáng sợ, giọng nói Thiệu Diên có chút lãnh đạm: "Không có gì."
Cô ấy hẳn là người anh không muốn nhắc tới sao? Vì sao lại còn muốn nói lại thôi như vậy, sự tồn tại của cô ấy khiến anh có nhiều khốn nhiễu? Thôi đi.
Nhớ ra cái gì đó, Lâm Tử Huân nhàn nhạt nói: "Cuối tuần này tôi không thể tới."
Thiệu Diên chau chặt mi tâm, không có phát hiện giọng điệu mình bất mãn giống như đứa bé mất món đồ chơi: "Tại sao?"
"Bởi vì. . . . . ." Bởi vì cô đồng ý bồi con gái đi dạo phố, mua váy công chúa xinh đẹp, mua búp bê, đã có mấy chủ nhật, cô đều đưa con gái đi vườn trẻ tạm thời nhờ họ thay cô chăm sóc, cô không thể lại vì anh bỏ rơi con gái, dĩ nhiên, những thứ này cô không thể nói với Thiệu Diên.
Nhẹ nhàng cười duyên lấy lòng, mang theo giọng nịnh hót hám làm giàu: "Nghe nói ở Paris, Milan đều đang đưa ra kiểu váy và giầy mới, tôi muốn đi mua mẫu số lượng có hạn, anh sẽ đồng ý với tôi đi?"
Trong miệng của cô lần nữa nói ra như vậy thì khiến anh thật sự rất là giễu cợt, anh tại sao có thể trầm mê với giao dịch thân thể như thế này? Trên thế giới sẽ không còn có một người giống như đứa ngốc như anh rồi, người phụ nữ trước mắt này cũng giống những người kia, tất cả chủ động cùng lấy lòng đối với anh cũng chỉ là vì tiền mà thôi, chỉ là bởi vì anh, có thể đáp ứng họ về mặt vật chất.
Lạnh lùng đẩy cô ra, anh đứng dậy nhảy ra khỏi bồn tắm, đầu cũng không có ngoảnh lại, lạnh lẽo bao trùm: "Tùy cô."
Bóng dáng của anh biến mất ở trong phòng tắm. . . . . .
Lâm Tử Huân cười khổ liếm láp vết thương của mình, bị anh thương tổn thương tích đầy mình, không sao cả chỉ cần anh hoàn toàn cho rằng cô là loại phụ nữ hám tiền không thể tưởng tượng nổi, cô mới có thể ở bên cạnh anh lâu dài hơn một chút, một khi ra ánh sáng, tất cả sẽ kết thúc.