Xe chạy suốt dọc đường, vừa lúc đến giờ ăn trưa.
Trình Nhạc luôn ngọt ngào, thấy Dư Trừ liền gọi chị Tiểu Dư, rồi chào Dư Đình Thu, nhiệt tình kéo hai người vào nhà ăn cơm.
Trình Viễn Sơn uống rượu nên nói nhiều hơn: “Tiểu Dư năm sau lại phải vào Nam à? Mới về Vĩnh Châu chưa bao lâu, sao lại chuẩn bị đi nữa vậy?”
“Uống ít thôi ba,” Trình Khuynh lấy ly rượu của ông đi, “Bọn con ăn xong rồi, đi ra ngoài dạo một chút đây ạ.”
Dư Trừ còn định nói gì đó, nhưng bị Trình Khuynh kéo tay, chỉ có thể nói: “Bác trai, bác uống ít thôi ạ. Ngày mai chúng ta lại nói tiếp.”
Dư Đình Thu cũng đứng dậy: “Vậy cháu cũng đi dạo với mọi người.”
Trình Nhạc nhanh chóng nói: “Em cũng đi cùng.”
Trình Viễn Sơn ợ một tiếng, nhìn bóng lưng con gái rời đi, bắt đầu trò chuyện với vợ.
“Bà nói xem, con bé Dư Trừ chạy khắp trời nam đất bắc, để nó một mình…”
“Được rồi, được rồi, lão Trình, ông cũng đừng lo lắng quá.”
Những lời dong dài của trưởng bối dần nhỏ đi, rơi rớt trong làn gió đêm đông.
Chợ đêm ở thị trấn nhỏ rất nhộn nhịp, Trình Nhạc dỗ ngọt khiến Dư Trừ mua cho cô bé một đống đồ, không quên vu vơ: “Vẫn là chị Tiểu Dư tốt, không giống như ai kia, bao năm rồi chỉ cho em gái tiền lì xì chứ chẳng biết làm gì khác.”
Trình Khuynh liếc cô bé một cái, chẳng buồn trả lời.
Dư Đình Thu cười trêu: “Trình đại giáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-quang/3709187/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.