Trước khi chuông báo thức kêu, Dư Trừ đã tỉnh dậy.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô chính thức đi làm, tâm trí luôn căng thẳng khiến cô ngủ không yên.
Cô nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi giường, trước khi ra khỏi phòng còn dừng lại viết một mẩu giấy ghi chú rồi dán lên đầu giường.
Dự án thực tập trước đó vẫn còn công việc cần hoàn tất, cả ngày Dư Trừ bận rộn cho đến khi tan làm. Sau đó cô mới có thời gian uống một cốc nước, vội vã ra ngoài bắt tàu điện ngầm.
An Khả không làm công việc đúng chuyên ngành mà làm về vận hành ở một công ty lớn về Internet ở phía Nam. Ngày mai cô ấy sẽ bay đi, nên đã hẹn tối nay ăn bữa tiệc chia tay.
Sau khi ăn xong ở một quán ven đường ngoài trường, An Khả uống khá nhiều rượu, đứng bên lề đường không chịu đi, bỗng nhiên bắt đầu khóc, ôm chặt Dư Trừ không buông: "Bé Dứa à, tớ không nỡ xa cậu, huhu."
Cô ấy khóc to đến mức Dư Trừ chỉ biết dở khóc dở cười: "Thôi nào, thôi nào, bây giờ giao thông thuận tiện lắm, Quốc Khánh chúng ta gặp lại nhé."
An Khả được an ủi hồi lâu, mới dần nguôi ngoai nỗi buồn ly biệt: "Haiz, con gái nuôi hai mươi năm, tự dưng lại phải đi lấy chồng. Cậu có muốn cân nhắc không, bỏ trốn cùng tớ nhé?"
Nửa câu đầu thì như giọng mẹ già nói với con gái, nửa câu sau lại là trêu đùa vui vẻ, đúng là thánh diễn mà.
Dư Trừ không chịu nổi nữa:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-quang/3675780/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.