Sáng sớm ở Cảng Lễ Thành rất náo nhiệt, thuyền đánh cá cập bờ, cá biển tươi rói được mang ra khỏi khoang thuyền; thuyền buôn và thuyền khách thả neo, dỡ hàng hóa, trả khách.
Vệ Tích bước bước đầu tiên lên cảng liền phát hiện ra, nơi đất khách quê người, vậy mà lại có rất nhiều người Hoa, có thương nhân theo thuyền đi buôn bán, và số đông là thủy thủ. Chính Vệ Tích cũng lấy thân phận là thủy thủ để lên thuyền buôn, đến cảng Lễ Thành.
Thủy thủ cùng thuyền nói với Vệ Tích, địa chỉ mà hắn muốn tìm nằm ngay trên con phố náo nhiệt nhất cảng Lễ Thành, chỗ đó là nơi tập trung hàng hóa muôn nơi của Cao Ly, cũng có rất nhiều đồ quý hiếm của nước ngoài, người môi giới hay thương nhân đi biển đều ghé qua đó.
Vệ Tích không vội vào đó, hắn theo bọn họ vào quán trọ, rửa mặt chải đầu, nghỉ ngơi đôi chút.
Nằm trên giường gỗ đơn sơ, Vệ Tích lấy dải lụa từ trong lòng ra, vuốt ve, trên mảnh lụa đã sớm không còn mùi hương của Thanh Quân.
Từ dạo chia ly ở Minh Châu, đã có hơn mười tháng, Vệ Tích rất nhớ Thanh Quân.
Thương nhớ lắng sâu trong tim, hắn đã không nhớ nhiều đến lúc Thanh Quân thuở thiếu thời nữa, thứ hắn nhớ, chính là cái ôm dưới chân Hoa Sơn, còn có sự triền miên trong đêm mưa ấy.
Chiều xuống, Vệ Tích phủ thêm áo choàng, đeo hầu bao bên hông, hắn mặc quần áo thương nhân, không đeo vũ khí, nhằm tránh gây sự chú ý.
Trong thư Thanh Quân gửi Thẩm Chi Bạc có nói, nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-quang-may-tanh-te-thanh/1354568/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.