Thanh Quân nhảy lên mái hiên, một bóng đen gần như cùng lúc nhảy xuống, Thanh Quân lập tức nâng kiếm đuổi theo. Dưới ánh trăng, bóng đen quay đầu lại quan sát, chuôi kiếm bị hắn nắm trong tay lập tức lơi lỏng, sau đó điềm tĩnh lủi vào rừng, tan vào bóng đêm.
Cùng lúc khi Vệ Tích nhận ra Thanh Quân, Thanh Quân cũng nhận ra Vệ Tích, y không đuổi tiếp nữa.
Không thể biết Vệ Tích theo bên mình lúc nào, nhưng Thanh Quân biết vì sao hắn nối gót mình lên Hoa Sơn. Người này chắc hẳn lo lắng lần này y lên Hoa Sơn gặp nguy hiểm, muốn âm thầm bảo vệ.
Dù cho đến bây giờ, tận lúc này, Thanh Quân vẫn không hiểu sự si mê của Vệ Tích với mình. Thanh Quân không hề nghi ngờ câu nói kia của hắn: Vì ngươi, ta có thể vào sinh, ra tử. Quả đúng Vệ Tích đã làm vậy, hắn đã làm chuyện như Kỳ Minh. Tình yêu này, quá mức nặng.
Sự dung túng với hành vi của Vệ Tích đêm đó, ngoài ý bồi thường, áy náy và thương xót, còn có thứ tình cảm phức tạp gì đó, Thanh Quân cũng không có cách nào phân biệt.
Trời nhanh sáng, ngày trên đỉnh Lạc Nhạn hàn ý chưa tan. Thanh Quân dùng nước đá rửa mặt, y phát hiện một ít rau dại ở khe núi, liền cúi người nhổ lên.
Khi còn nhỏ, ở trên đỉnh Lạc Nhạn, y và chân nhân có lúc sẽ hái rau dại nấu ăn.
Thanh Quân mang một cái ấm tới, và một túi Hoàng Thử[0].
[0] Giống gạo kê nhưng hạt to hơn, nấu rồi có tính kết dính, còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-quang-may-tanh-te-thanh/1354566/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.