Mưa xuân tý tách, nắng mai chưa nở, ôm chăn ngủ, tơ tằm ấm áp bọc lại, trong mộng trở lại thời niên thiếu.
Đêm dễ chịu trong phủ họ Hàn, khuya yên tĩnh.
Người nọ kề bên y, hơi thở ấm áp ở bên tai, người nọ thầm thì gọi: “A Thanh”, hết lần này đến lần khác.
Tỉ mỉ hôn khóe môi, trán, mang theo yêu thương và vui mừng vô tận.
Mặc nguyên quần áo cúi xuống ôm và hôn, dè dặt, nơm nớp lo sợ, nhưng hạnh phúc trong tâm trào ra, tuyệt vời như vậy, đầy ý nghĩa.
A Thanh.
Giọng nói người kia trầm hơn so với thiếu niên, thân mật như vậy, thâm tình.
A Thanh.
Người họ vung kiếm đâm vào bụng mình, dứt khoát như vậy, giống như sợ rằng mình không chết ngay, lại rút ra rồi đâm vào lặp đi lặp lại.
Máu bắn tung, lạc vào con ngươi dãn lớn của Thanh Quân, đỏ tươi một vùng.
A a a a…
Y muốn nhào qua ngăn lại, mỗi kiếm kia lại càng giống như đâm vào máu thịt mình, đau đớn đến vậy, kêu gào tê tâm liệt phế, vùng vẫy.
Vô số cánh tay níu chặt y lại, lôi kéo, giam cầm.
Máu tươi lẳng lặng chảy thành dòng trong tuyết, Hàn Kỳ Mình chậm rãi khụy xuống, trên khuôn mặt nhợt nhạt, là vẻ ôn nhu tận cùng, giây phút sau cùng của sinh mệnh, cũng không phải là cơ thể vạm vỡ nữa, im hơi lặng tiếng co quắp trong tuyết, yên lặng chịu đựng đau đớn vô ngần.
Trời rét đậm đóng băng đỉnh Lạc Nhạn, tựa như ngay cả không khí đều bị đông cứng.
Cũng đông cứng nước mắt trong hốc mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-quang-may-tanh-te-thanh/1354556/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.