Chương trước
Chương sau
Thuyền nhỏ chở Thẩm Chi Bạc có một chiếc đèn mờ nhạt treo trên cột buồm, sóng gió trên biển không lớn, ánh đèn vẫn chưa bị hơi nước che mất, nó chầm chậm trôi ra xa.
Vệ Tích biết, chiều gió là hướng Bắc, và ngoài hướng Bắc vài dặm có cảng.
Đây là con đường buôn bán phồn hoa, chưa cần đến hừng đông, ắt sẽ có thuyền cứu Thẩm Chi Bạc lên.
Hắn không muốn giết Thẩm Chi Bạc, bởi người này là người bạn duy nhất của Thanh Quân trên thế giới này.
Nhìn theo ngọn đèn dầu đi xa, biến mất tăm.
Quay đầu lại, liền nhìn thấy Thanh Quân như quỷ mị đứng sau lưng.
Y xõa tóc, mặc áo lót màu trắng, chân trần.
Vệ Tích biết, ở trên thuyền, mỗi đêm Thanh Quân đều ngủ chẳng được yên tâm, thường xuyên tỉnh giấc, y đang đề phòng.
Vệ Tích kéo lấy cổ tay Thanh Quân, hắn muốn dẫn Thanh Quân về khoang thuyền, sức Vệ Tích rất lớn, nhưng Thanh Quân lại không xi nhê gì. 
Thoạt nhìn thì Thanh Quân rất gầy, ốm yếu, nhưng dù sao y cũng từng là người luyện võ, thậm chí chẳng nói quá, Thanh Quân khi còn trẻ còn là một vị kỳ tài võ học. 
Từ lâu đã không còn nom thấy ánh đèn dầu trên thuyền Thẩm Chi Bạc, Thanh Quân vẫn lẳng lặng nhìn theo hướng thuyền rời đi. 
Y không muốn rời, Vệ Tích không đừng được, chỉ có thể đứng bầu bạn.
Hai người không nói được một lời, đứng tại đuôi thuyền. 
Gió đêm lạnh lẽo, đêm dần sâu, đám thủ vệ theo thuyền đều len lén lui về khoang thuyền.
Duy thừa lại có hai người bọn họ. 
Vệ Tích cởi áo choàng khoác lên vai Thanh Quân, lúc chạm phải bờ vai Thanh Quân, tay Vệ Tích khẽ run rẩy.
Những ngày qua, hắn đối xử với Thanh Quân có phần cẩn trọng, vẫn tránh những đụng chạm mạo phạm. Ngày ấy áp rồi hôn môi Thanh Quân bên dưới thân thể mình, hiển nhiên là do hắn nhất thời mất kiểm soát.
Thanh Quân nâng tay nhẹ đảo qua vai, áo choàng chảy xuống mặt đất. Y không cảm kích.
Vệ Tích biết, không có chuyện Thanh Quân sẽ có thiện cảm với mình, không chỉ bởi sự lừa gạt khi ở Dương Châu, ngăn bắt Thẩm Chi Bạc, mà càng là vì hắn là nanh vuốt của hoàng đế. 
Thẩm Chi Bạc còn ở trên thuyền Vệ Tích còn có thể ép Thanh Quân uống thuốc, ăn cơm. Mà sau khi để Thẩm Chi Bạc đi, kỳ thực Vệ Tích cũng chẳng biết làm thế nào với Thanh Quân cả.
Hắn đã không bắt ép được Thanh Quân nữa. 
Vệ Tích rất hâm mộ Thẩm Chi Bạc, thậm chí còn có chút đố kị cả với Hàn Kỳ Minh đã chôn dưới đất nhiều năm. 
Thanh Quân là một người lạnh lùng, không có mấy người có thể để lại vết tích trong lòng y, khiến y để ý. 
Có mấy buổi tối như vậy, nương theo sự dập dềnh của con thuyền, Vệ Tích suy nghĩ. Hắn rất ít khi tự hỏi, ban đêm hắn sẽ nghĩ đến Thanh Quân, giờ đây hắn tự hỏi, cũng vẫn là về Thanh Quân. 
Ở vào hoàn cảnh Vệ Tích, hắn không phải đi phụ trách giám sát Thanh Quân, mà thực ra những năm gần đây, là hắn đang bảo vệ Thanh Quân.
Từ một thiếu niên không hiểu chuyện đến lúc trưởng thành trở thành một người đàn ông, hắn biết tình cảm của mình, là si mê. 
Hắn là ăn mày, Thanh Quân là hoàng tử.
Bọn họ bị số phận đưa đẩy, tuổi nhỏ tương phùng, làm bạn nhiều năm trên Hoàng Nhạc, giữa bọn họ nhất định có mối duyên phận kỳ diệu. 
Là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga cũng tốt, là si tâm vọng tưởng cũng được. Thì đã sao? 
Nhặt chiếc áo choàng rơi dưới đất lên, Vệ Tích đến sát gần Thanh Quân, choàng lại áo gió lên người Thanh Quân lần nữa, hắn kề rất gần, thừa dịp khoác áo, hắn có một cái ôm kín đáo, rồi buông ra thật nhanh.  Thanh Quân vẫn phát hiện, y quay đầu lại, khẽ nâng cằm, đó là kiêu ngạo, vẻ mặt bất khả xâm phạm. 
Vệ Tích run rẩy, không phải tại lạnh, mà một ngọn lửa đang bùng lên trong thâm tâm hắn, thiêu đốt trái tim hắn. 
Cuộc đời này, không ai dạy hắn cách “yêu”, là tự hắn nhận thấy sự tồn tại của nó trên người Thanh Quân. 
“Ta có thể vì ngươi.”
Giọng Vệ Tích run rẩy, hắn nghĩ tới đêm nay, hẳn là vĩnh viễn không còn cơ hội nói ra nữa. 
“Vào sinh, ra tử.” 
Vệ Tích thốt ra khỏi miệng, mới nhớ tới người đàn bà trong kỹ viện nọ, đã từng nằm trong ngực hắn, nói những lời như thế. 
Vệ Tích vừa nói ra khỏi miệng, còn đang tìm từ, hắn nghĩ phải có từ càng chuẩn xác để diễn đạt hơn nữa. 
Thanh Quân có vẻ vô vùng kinh ngạc, y không thể hiểu được thứ tình cảm vô điều kiện như vậy. 
Chừng như hoang đường. 
Xoay người, đi về phía khoang thuyền, Thanh Quân không muốn phải tiếp tục nhìn thấy ánh mắt cuồng nhiệt đó của Vệ Tích nữa. 
Chỗ ngủ của Thanh Quân được sắp xếp sát vách với Vệ Tích. Phòng không có cửa sổ, cửa ra vào duy nhất, trước giờ đều bị Vệ Tích chiếm.
Hắn sẽ ôm kiếm, mặc nguyên đồ, ngồi ở cửa, suốt một đêm tận đến bình minh. 
Tối nay cũng thế.
Thanh Quân nằm đắp chăn trên giường, y đang lo lắng cho Thẩm Chi Bạc, nên không tài nào ngủ được. Nhưng cũng lại vui mừng, vì Thẩm Chi Bạc đã đi rồi.
Nếu như Thẩm Chi Bạc và mình bị cùng áp giải đến kinh thành, vậy thì tính mạng Thẩm Chi Bạc sẽ bị đe dọa.
Tất cả những người có liên quan đến y, đều bị y liên lụy. 
Đối với sống và chết, Thanh Quân cực kỳ thờ ơ, y còn sống, cũng chỉ là bản năng con người. 
Mấy năm nay, sống, chẳng qua là một cái xác không hồn mà thôi. 
Không, đã từng có mong đợi chứ, gặp được Hàn Tễ Cảnh ở Thành Đô, Thanh Quân đã cảm thấy được chút ôn nhu trong vận mệnh đầy sai trái của mình – Kỳ Minh. 
Y bất chấp, si mê.
Dù cho chỉ là nhìn thấy hắn, nghe được giọng nói của hắn, cũng là niềm vui to lớn. 
Ta có thể vì ngươi, vào sinh ra tử. 
Thời gian niên thiếu đẹp tươi, tựa như mộng vậy.
Năm đó, thiếu nhiên vẫy tay từ biệt ở bờ liễu thành Đông, thanh xuân và nét cười đó, từ từ chồng chéo trên khuôn mặt Hàn Tễ Cảnh. 
Trong mộng chẳng biết thân là khách, nhất thời ham vui. 
Đây là một buổi đêm trường, tỉnh lại từ trong mộng, trời bên ngoài vẫn tối đen.
Tiếng hô ầm ĩ, tiếng đao kiếm, tiếng mưa gió rả rích. 
Thanh Quân xuống giường, đẩy toang cửa phòng, một cước giẫm vào trong nước. 
Nước vào khoang thuyền, trong cái tối hù, y không lần tới chỗ cái thang leo lên boong tàu. 
Không phải Thanh Quân nghĩ đến chuyện bỏ đi gì đó, còn về phần bên ngoài xảy ra chuyên gì, chẳng quan hệ gì đến y, y thờ ơ trở lại phòng ngủ. 
Thật lâu thật lâu sau, dường như tất cả các âm thanh đều ngừng lại. 
Đột nhiên có người mở cửa phòng, người nọ cầm một ngọn đèn dầu, nhảy thẳng vào phòng ngủ bị nước ngập đến gối. 
Thanh Quân ngồi trên giường, y nhìn rõ người đến, chính là Vệ Tích. 
Toàn thân Vệ Tích trên dưới đều là vết máu, ngực, cánh tay có miệng vết thương do thứ vũ khí sắc bén cắt ra, rất mới, đang phun đầy máu, còn có cả mùi máu tươi nồng đậm quen thuộc. 
“Thuyền sắp chìm, đi ra đây.”
Vệ Tích vươn bàn tay đầy máu, chìa về phía Thanh Quân, lần này Thanh Quân lại yên lặng đi theo sau Vệ Tích. Y thấy máu trên người Vệ Tích, nhỏ giọt vào trong nước, tan ra, chảy qua y, huyết sắc đó liền bám lên áo trong của y. 
Hai người, một trước một sau, leo ra khỏi khoang thuyền. Lúc này trời vừa hửng sáng, có thể thấy được thân tàu đang rơi nghiêng, boong thuyền vắng tanh không còn một bóng người. 
Vệ Tích ngồi xoãi chân trên boong tàu, vì mất máu mà mặt tái nhợt, nhưng hai mắt lại tỏa ra ánh sáng dị thường, hắn nói liền một mạch: “Thuyền ra khỏi Duy Dương[0], liền có chỉ lệnh phản hồi, lúc đó vẫn chưa muốn kháng chỉ, chỉ là mơ hồ cảm thấy nếu đi đường bộ tất nhiên ngươi không có cách nào thoát thân.” 
[0] Duy Dương: cái nôi sinh ra thành Dương Châu. 
Vệ Tích dùng ống tay áo lau kiếm, bội kiếm hắn sử dụng là của chính mình, thân kiếm rất dài, xấp xỉ mạch đao ngày xưa. 
“Hướng Bắc, không quá nửa ngày là đến được Cao Ly.” 
Mũi kiếm chỉ về hướng Bắc, tận cùng ngoài khơi, vô biên vô hạn. 
“Ngươi đi đi.” 
Chậm rãi chống người lên, Vệ Tích đi tới đuôi thuyền, thả thang dây, một con thuyền nhỏ vẫn còn được buộc vào đó. 
Thanh Quân ngẩn người nhìn Vệ Tích, y không dịch chuyển. Y quan sát vết thương của Vệ Tích, vết thương trên cánh tay Vệ Tích, sâu tận xương. Xem ra hắn đã đấu với đám thủ vệ trên thuyền, những tên thủ vệ này tuy rằng nghe mệnh lệnh hắn, nhưng ở ranh giới sinh tử, vẫn sẽ phản kháng quyết liệt.
Vệ Tích cởi kiếm Đoạn Thủy bên hông xuống, hắn đưa kiếm cho Thanh Quân, Thanh Quân ôm vào lòng. 
“Đây chắc là kiếm của Hàn Kỳ Minh nhỉ.” 
Vệ Tích đã đoán được từ lâu, chỉ là muốn nghe chính miệng Thanh Quân nói. 
“Tên nó là Đoạn Thủy, là kiếm nhà họ Hàn, người dùng kiếm đã được chôn cất hơn mười năm rồi.” 
Thanh Quân trả lời câu hỏi của Vệ Tích, rằng đây là kiếm của Hàn Kỳ Minh. 
“Đi thôi, thuyền sắp đắm rồi.” 
Vệ Tích giục Thanh Quân, lúc này nước đã táp đến boong tàu, quả thật không đi là không kịp nữa.
Thanh Quân đi về phía trước mấy bước, chần chừ, quay lại nhìn về phía Vệ Tích, y hỏi: “Tại sao?” 
Sau khi hỏi, Thanh Quân lắc đầu, lòng y đã có đáp án, chỉ là quá hoang đường. 
Y leo xuống thang dây, trèo vào thuyền nhỏ. 
“Lúc còn nhỏ ta từng gặp ngươi, điện hạ, người còn nhớ rõ đếm trước võ hội nhiều năm về trước, một tên ăn mày trộm cắp không?” 
Vệ Tích khua trường kiếm, chém đứt sợi dây buộc thuyền. 
Thanh Quân ngồi trên thuyền nhỏ, đối với những lời Vệ Tích nói, y có vẻ mờ mịt.
Vệ Tích cười ha ha, Thanh Quân cũng không nhớ rõ, chỉ là cũng chẳng liên quan. 
“Từ nhỏ ta đã là kẻ không cha không mẹ, có chết cũng sẽ không có ai nhỏ một giọt nước mắt vì ta, cũng sẽ không có ai nhớ rõ từng có người như ta tồn tại.” 
“Ta nghĩ, từ nay về sau, người lạnh lùng như điện hạ, sẽ nhớ kỹ có một người như ta đúng không?” 
“Không nhớ rõ cũng không sao.” 
Tựa như tự hỏi tự trả lời vậy. 
“Điện hạ cao chạy xa bay đi, giống như chim biển ấy.”
Thuyền nhỏ đã trôi xa, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng Vệ Tích phía sau. Thanh Quân ngước đầu lên, thấy được chim biển lượn vòng trên bầu trời, xa vời, nắng ban mai, vô số ánh vàng óng ánh, trải trên mặt biển. 
Thanh Quân quay đầu lại, nhìn chăm chú vào Vệ Tích đứng trên thuyền đắm, bóng dáng hắn dần dần thu nhỏ, cuối cùng tan biến trong tầm mắt. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.