Một đêm ngủ ngon, hôm sau, lúc Mộ Thi Hàm mở mắt thì phát hiện Lãnh Tử Sâm đã tỉnh. Mộ Thi Hàm vừa ngẩng liền chạm phải đôi mắt hoa đào xinh đẹp của anh. Anh đang chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt chan chứa tình cảm, ánh mắt của anh quá chuyên chú, tạo nên khác biệt rất lớn với hình tượng thường ngày của anh. Cô có hơi không quen lắm, muốn mở miệng nói nhưng lại phát hiện cổ họng hơi khàn khàn, thế nên lời nói ra có mang theo chút lười biếng: "Chào buổi sáng."
Lãnh Tử Sâm nhéo khuôn mặt đỏ bừng vì vừa tỉnh ngủ của cô rồi nhẹ giọng nói: "Tối qua ngủ ngon không?"
"Ừm, ngủ rất ngon." Nhưng cô vừa động đậy thì phát hiện cổ mình hơi cứng đờ, tiếp tục động đậy thêm một chút thì lại phát hiện cơ thể có hơi đau nhức.
Cô nghiêng đầu nhìn một chút, phát hiện đầu mình đang gối lên cánh tay của Lãnh Tử Sâm. Không phải tối hôm qua cô vẫn luôn gối lên tay anh ngủ đấy chứ? Vậy cánh tay của anh...
Mộ Thi Hàm không dám nghĩ thêm, cô thật cẩn thận dời đầu mình ra rồi vươn tay sờ cánh tay của Lãnh Tử Sâm, Lãnh Tử Sâm lại gọi cô lại: "Đừng nhúc nhích."
Vẻ mặt Mộ Thi Hàm lo lắng: "Sao vậy? Cánh tay bị tê à? Em xoa bóp giúp anh nhé."
Lãnh Tử Sâm bất đắc dĩ mỉm cười: "Đúng là có hơi tê."
Tối hôm qua, hai người họ giữ nguyên một tư thế mà ngủ thẳng đến khi trời sáng. Lúc trời sáng, anh vẫn còn ôm cô, mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-oi-ong-xa-toi-la-cong-tu-bot/2574657/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.