Lúc Giang Cửu Lương đuổi tới nơi, Trần Húc đang chuẩn bị khởi động xe, Giang Cửu Lương vỗ cửa xe, Lãnh Tử Sâm hạ cửa kính xuống, nhìn anh ta nhỏ giọng nói: "Không cần đi theo, tôi tự có chừng mực."
"Tử Sâm, em..."
Lãnh Tử Sâm thản nhiên nhìn Giang Cửu Lương, ánh mắt nhìn vào tay anh ta.
Giang Cửu Lương vội vàng buông tay, nhưng vẫn khuyên nhủ: "Tử Sâm, anh phải bình tĩnh, tuyệt đối đừng làm chuyện điên rồ."
"Biết rồi."
Lãnh Tử Sâm nói xong thì ra hiệu cho Trần Húc lái xe.
Trước đó trực thăng hạ cánh trên bãi cỏ ở Phạn Viên, lúc này, nó vẫn đậu ở đó, Phùng Tấn Đạt và Hà Quang Bạch nhìn thấy Lãnh Tử Sâm trở lại, vội cúi đầu nhận tội: "Xin lỗi cậu chủ, chúng tôi không bảo vệ được mợ chủ."
Thật ra hai người bọn họ đều bị thương không nhẹ, nhưng đều là vết thương trong, không giống Đỗ Tiến Hải và Đằng Thái Thành, trên người đều là vết dao. Hiện tại hai người kia đều đang nằm trong bệnh viện.
Trong lòng Lãnh Tử Sâm biết không thể trách bọn họ, nhưng anh cũng không an ủi mà nhìn về phía Trần Húc, hỏi: "Đã điều tra được tung tích của Jack và Jordan chưa?"
Trần Đức gật đầu: "Nghe nói bọn họ đã lên máy bay đến châu Phi rồi."
"Bảo người của chúng ta bên kia theo dõi chặt chẽ, chờ sau khi tôi đến sẽ tự mình xử lý."
"Vâng, thưa cậu chủ."
"Xuất phát thôi."
Thế là, Lãnh Tử Sâm lên máy bay bay đến châu Phi.
Ngày hôm sau, tin Mộ Thi Hàm xảy ra tai nạn xe cộ, hiện đang nằm ở bệnh viện sống chết chưa rõ lan truyền trong Mộ Thị, may mà có đám người Lương Vũ Tùng ổn định cục diện, công ty mới không rơi vào hỗn loạn.
Thôi Giai Kỳ và Trang Vĩ Tuấn đương nhiên cũng nhận được tin, Thôi Giai Kỳ sung sướng suýt nhảy cẫng lên, nghĩ đến sau khi Mộ Thi Hàm chết, khả năng cao Mộ Thị sẽ rơi vào trong tay mình, cô ta lại không nhịn được hưng phấn, cho dù đến cuối cùng Mộ Thị không rơi vào tay cô ta, cô ta vẫn vui, bởi vì cô ta đã chịu đựng sự chèn ép của Mộ Thi Hàm trong mấy năm qua rồi.
Trái lại cô ta không thèm nghĩ đến, nếu Mộ Thi Hàm chết, Mộ Thị đóng cửa, cô ta còn còn có thể nhận được hoa hồng sao? Chỉ có thể nói, IQ của Thôi Giai Kỳ đúng là để trưng.
Trang Vĩ Tuấn tất nhiên cũng nhận được tin, chẳng qua anh ta khá bất mãn, cái anh ta muốn là mạng của Mộ Thi Hàm, nhưng hiện tại Mộ Thi Hàm vẫn đang trong bệnh viện, hoàn toàn không thể xác định cô đã chết hay chưa.
Thế nhưng phía Jack vẫn gọi điện thoại đến đòi tiền, anh ta bèn lấy lý do người còn chưa chết để từ chối trả số tiền 60 tỷ còn lại, khiến Jack tức giận đến độ trực tiếp ném vỡ điện thoại di động.
Anh ta đã thanh toán 30 tỷ tiền đặt cọc, còn thiếu đối phương 60 tỷ nữa, tuy nhiên đối phương không giết được người, còn để cô có cơ hội đến bệnh viện, về chuyện này, anh ta vô cùng bất mãn.
"Đối phương nói vẫn chưa biết người chết hay chưa, tạm thời không thể giao tiền." Jack nhìn về phía Jordan, lạnh lùng nói.
Jordan cười khẩy: "Vậy thì chờ thêm đi, nếu anh ta dám không trả, ông đây trực tiếp giết anh ta."
Jack gật đầu bày tỏ đồng ý, không ai dám thiếu nợ hai người bọn họ, bởi vì đối phương sẽ không thể gánh nổi hậu quả.
Ngay lúc hai người đang cân nhắc xem khi nào đi tìm Trang Vĩ Tuấn đòi nợ, đột nhiên có vài người xông tới, người cầm đầu ngồi trên xe lăn, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ hồ ly bạc.
Jack và Jordan nhìn thấy Ngân Hồ, sắc mặt trắng bệch: "Ngân... Ngân Hồ..."
Ngân Hồ không phải sát thủ, nhưng trong giới sát thủ, không ai dám chọc vào người này, năm năm trước, có người bỏ tiền thuê sát thủ top 10 thế giới đến giết anh, sau cùng, sát thủ một đi không trở lại.
Những sát thủ xếp hạng trên anh ta không phục, liên hợp ra tay, kết quả vẫn một đi không trở lại.
Cho đến cuối cùng, ngay cả sát thủ đứng đầu cũng ra mặt, cùng năm đó, bảng sát thủ một lần nữa được đổi mới.
Chính vì vậy, Ngân Hồ này đã trở thành nhiệm vụ mà không sát thủ nào trên bảng dám nhận, không ai biết lai lịch của Ngân Hồ, cũng không ai biết vì sao lại có người muốn giết anh, anh giống như một bí ẩn, thậm chí người ta chưa từng thấy mặt anh, chỉ biết anh thích đeo một chiếc mặt nạ hồ ly bạc.
Không phải sát thủ, nhưng còn khiến người ta kiêng dè hơn cả sát thủ.
Jack và Jordan nhìn thấy trận thế của đối phương, trầm giọng nói: "Các anh muốn làm gì?"
Từ đầu đến cuối Ngân Hồ không thèm để ý tới hai người mặt mũi đã tái nhợt này, chỉ thấy anh đồng thời lấy ra hai khẩu súng, bắn về phía đầu gối của Jack và Jordan một phát.
Jack và Jordan không kịp tránh, mềm oặt ngã quỵ trên đất, bọn họ hoảng sợ nhìn Ngân Hồ: "Anh Ngân Hồ, chúng tôi đã làm gì sao?"
"Mộ Thi Hàm." Ngân Hồ lạnh lùng thốt ra ba chữ.
Jack và Jordan lập tức thay đổi sắc mặt, Mộ Thi Hàm, không phải là vị tổng giám đốc nữ hôm qua bọn họ ám sát sao? Người phụ nữ này có quan hệ với Ngân Hồ?
"Anh Ngân Hồ, chúng tôi... chúng tôi chỉ nhận tiền làm việc, chúng tôi..." Jack muốn giải thích, nhưng giọng nói run rẩy quá đỗi, sau đó ngay đến nói chuyện cũng không còn lưu loát.
Trần Húc cải trang, đeo kính râm đi đến trước mặt bọn họ, khẽ hỏi: "Khai ra thông tin của người giao nhiệm vụ, có lẽ các anh còn có thể sống."
Jack lắc đầu: "Đây là điều không thể nào, anh Ngân Hồ, chuyện này liên quan đến danh dự của chúng tôi, nếu chúng tôi bán đứng người thuê, tương lai sẽ không còn chỗ đứng trong giới nữa."
"Hay lắm." Ngân Hồ cười gằn, vẫy tay với Trần Húc, Trần Húc hiểu ý đi đến trói hai người lại.
Sau đó, bọn họ bị trói trên ghế, mà lúc này trong tay Ngân Hồ có thêm một con dao găm chém sắt như chém bùn.
Anh cầm con dao giơ lên trước mặt hai người kia: "Tôi không thích giết người, nhưng hai cậu phải chết, có điều chắc sẽ không chết dễ dàng như vậy, tôi sẽ cho các cậu từ từ cảm nhận cái cảm giác từng miếng thịt trên cơ thể dần rời xa chính mình."
Jack sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu: "Cầu xin anh, cho chúng tôi được chết một cách thoải mái đi."
Ngân Hồ cười khẩy: "Chết một cách thoải mái sao? Động vào người của tôi còn muốn được chết thoải mái à?"
Anh nói xong, dao găm giơ lên, tiếng kêu đau đớn truyền đến từ chỗ Jack.
"Anh Ngân Hồ, cầu xin anh, cho chúng tôi được chết một cách sảng khoái đi." Lúc này, hai người vô cùng tuyệt vọng, rõ ràng bọn họ là sát thủ giỏi, nhưng ở trước mặt người này, bọn họ không hề có năng lực phản kháng.
Vừa rồi thậm chí Jack và Jordan còn không biết đám người này xuất hiện thế nào, bọn họ yên lặng không một tiếng động tiến vào căn phòng, mà nơi này, rõ ràng là trụ sở bí mật của hai người, người bình thường hoàn toàn không biết.
Nhưng Ngân Hồ kia lại xông vào không hề báo trước.
Ngân Hồ như không nghe thấy lời anh ta nói, dao găm đã chuyển hướng sang Jordan, sau đó là tiếng hét thảm thiết của anh ta vang lên.
Mùi máu tươi nồng nặc lan tỏa khắp phòng, đám người Ngân Hồ như không ngửi thấy, một giây sau, anh lại giơ dao găm lên, con dao cực kỳ sắc, chém sắt như chém bùn, huống chi là chém trên thân người.
"Tôi nói, tôi xin nói, chỉ cầu xin anh cho chúng tôi được chết nhanh một chút." Jordan mắt thấy con dao sắp sửa chém xuống người mình, anh ta vội xin tha.
Bàn tay Ngân Hồ hơi dừng lại, đôi con ngươi sâu thẳm dưới mặt nạ bình tĩnh chăm chú nhìn Jordan.
Jordan bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, không quan tâm được nhiều, chỉ đành nhỏ giọng nói: "Là Trang Vĩ Tuấn..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]