Chương trước
Chương sau
Lãnh Tử Sâm ở bệnh viện hai tuần, trừ vết thương ở chân, những chỗ khác đã hồi phục rất tốt, trừ việc không thể đi lại bình thường thì trông anh khỏe lắm rồi.

Ngày anh ra viện, Mộ Thi Hàm mua hoa hồng đến bệnh viện đón anh, sau khi chào hỏi Lãnh Trọng Quân và Diêu Mộng Phạn, cô đưa hoa hồng cho Lãnh Tử Sâm: “Mừng anh khỏe mạnh xuất viện.”

Lãnh Tử Sâm nhận lấy hoa hồng, trong lòng vui khỏi nói, anh cười như thằng ngốc, Mộ Thi Hàm không nhìn nổi nữa, chẳng phải chỉ là một bó hoa thôi sao? Vui đến vậy cơ à?

Lãnh Tử Sâm bắt gặp ánh mắt của Mộ Thi Hàm, như thể biết cô đang nghĩ gì, mỉm cười: “Cô nhóc, anh vui lắm ấy, cảm ơn em đã tặng hoa cho anh nha.”

“Anh vui là được.” Mộ Thi Hàm thấy anh như vậy, bất giác mặt mày cũng trở nên mềm mại hơn.

Khi Lãnh Trọng Quân và Diêu Mộng Phạn trông thấy sự tương tác giữa Lãnh Tử Sâm và Mộ Thi Hàm, họ vui mừng khôn xiết, có thể thấy con trai họ thật sự rất thích Mộ Thi Hàm.

“Thi Hàm, Mộ Mỹ Dung sẽ bị phán trọng án.” Diêu Mộng Phạn kéo Mộ Thi Hàm và thì thầm với cô.

Những ngày này, Lãnh Trọng Quân và Diêu Mộng Phạn đã tốn kha khác công sức với chuyện của Mộ Mỹ Dung, nếu họ có thể tha cho một người suýt giết chết con trai họ thì thật đúng là trò hề.

Mộ Thi Hàm nghe Diêu Mộng Phạn nói vậy, cô không ngạc nhiên chút nào, phải biết là không thể xem thường sức mạnh của vợ chồng Lãnh Trọng Quân, có họ đánh tiếng, cô chẳng cần làm gì, Mộ Mỹ Dung cũng không được yên thân.

“Bác gái, là bà ta xứng đáng.” Mộ Thi Hàm rất hài lòng với kết quả này, nhưng cô cũng không thể biểu hiện ra quá rõ ràng, dù sao đó cũng là dì hai của cô, nếu cô vui vẻ vì chuyện này thì lại vô tình quá.

Diêu Mộng Phạn rất hài lòng khi thấy Mộ Thi Hàm biết điều như thế, sau khi Lãnh Trọng Quân đỡ Lãnh Tử Sâm lên xe lăn, bà và Mộ Thi Hàm cùng nhau đẩy Lãnh Tử Sâm về phía thang máy.

Lãnh Tử Sâm ôm hoa hồng, tâm trạng rất vui vẻ, quay đầu nhìn Mộ Thi Hàm: “Cô bé ơi, sao em không dọn đến nhà anh nhỉ, hiện giờ anh không đi lại được, muốn hẹn hò với em cũng không tiện, em chuyển đến nhà anh đi, sau khi em tan sở là chúng mình được gặp nhau rồi.”

“Được.” Mộ Thi Hàm trả lời rất dứt khoát.

Lãnh Trọng Quân và Diêu Mộng Phạn đều sửng sốt, ngay cả Lãnh Tử Sâm cũng sững sờ, cô đồng ý rồi ư? Còn trả lời dứt khoát như vậy?

Mộ Thi Hàm nhìn Lãnh Tử Sâm: “Sao lại làm biểu cảm đó? Chẳng lẽ khi nãy anh chỉ khách sáo thế thôi à?”

Lãnh Tử Sâm lắc đầu như trống bỏi: “Không không, anh thật lòng đến không thể thật lòng hơn, chỉ là anh bị bất ngờ này làm cho choáng váng.”

Diêu Mộng Phạn cũng phản ứng lại, mặt đầy vui mừng: “Thi Hàm, cháu bằng lòng chuyển đến đây thì đúng là tốt quá, ngày thường dì với chú cháu rất bận, thường xuyên phải đi công tác, dì rất yên tâm khi có cháu chăm sóc.”

“Đây là điều cháu nên làm mà.”

“Không đâu Thi Hàm, là cháu có lòng, Tử Sâm lấy được cháu là phúc của nó.” Diêu Mộng Phạn đột bỗng thở dài: “Tiếc là bây giờ nó thế này, nếu không hai tuần nữa các cháu sẽ làm đám cưới rồi.”

“Không sao đâu bác ơi, cưới muộn tí cũng không sao mà.”

“Tất cả là tại Mộ Mỹ Dung đó, bây giờ xem ra dù có bị kết án mười năm, thế vẫn là nhẹ cho bà ta đấy.” Diêu Mộng Phạn tức giận nói.

“Được rồi, hôm nay là ngày Tử Sâm xuất viện, đừng nói những chuyện làm mất hứng đó nữa.” Lãnh Trọng Quân thấy vợ nhắc đến Mộ Mỹ Dung, trong lòng lại sắp nổi cơn thịnh nộ liền vội vàng xoa dịu bà.

Diêu Mộng Phạn nghe chồng nói thế, cuối cùng cũng nén được cơn giận trong lòng, bà hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm trạng rồi mỉm cười: “Ừm, đúng vậy, loại người như vậy không đáng để tức giận.”

Nhóm người đi ra khỏi bệnh viện, xe của nhà họ Lãnh đã đợi sẵn ở đó, tài xế thấy gia đình Lãnh Trọng Quân ra, nhanh chóng xuống xe giúp mở cửa.

Mà một vệ sĩ khác trên xe thì xuống đỡ Lãnh Tử Sâm lên xe.

Mộ Thi Hàm nhìn Lãnh Trọng Quân và Diêu Mộng Phạn, định chờ họ lên xe trước rồi cô mới đi, nhưng Diêu Mộng Phạn nói: “Thi Hàm, đi chung xe với mọi người đi, dù sao cũng vẫn còn chỗ mà.”

Mộ Thi Hàm gật đầu, nói với Đỗ Tiến Hải một tiếng rồi lên xe nhà họ Lãnh.

Xe chạy trên đường nửa giờ, từ từ chạy đến một trang viên ở phía đông thành phố, là nơi ở của gia đình Lãnh Trọng Quân.

Trang viên có diện tích gần trăm mẫu, còn lớn hơn cả nơi ở của một số dòng họ phồn thịnh ở thành phố A, có thể thấy được độ giàu có của nhà họ Lãnh.

Trang viên được đặt tên theo tên Diêu Mộng Phạn, và nó được gọi là Phạn Viên. Khác với trang viên của một số dòng họ lâu đời, mọi thứ trong trang viên này trông rất hiện đại, kiến trúc bên trong vẫn còn rất mới, có thể thấy rằng trang viên này mới xây được vài năm.

Đây là lần đầu tiên Mộ Thi Hàm đến Phạn Viên, mọi thứ ở đây đối với cô đều lạ lẫm, cô cũng không vội đi ngắm phong cảnh của trang viên, mà chỉ yên lặng ngồi trong xe.

Xe dừng trước một kiến trúc trông giống như lâu đài, vệ sĩ canh cửa thấy xe của chủ nhà về liền vội vàng chạy tới đỡ Lãnh Tử Sâm xuống xe.

Sau khi Diêu Mộng Phạn xuống xe, bà không quan tâm đến con trai mình mà thân thiết nắm tay Mộ Thi Hàm, mỉm cười: “Thi Hàm, mau vào nhà với dì nào, lát dì sẽ bảo người dọn dẹp phòng cho cháu, đúng rồi, mấy thứ như quần áo cháu khỏi cần lo, dì sẽ bảo người mang đến, cháu chỉ cần yên tâm ở lại đây thôi.”

“Vâng.” Mộ Thi Hàm ngoan ngoãn đáp lại, không có ý kiến gì với sự sắp xếp của Diêu Mộng Phạn.

Vừa bước vào cửa thì thấy một bà lão phúc hậu đi tới, mỉm cười: “Chào ông chủ, bà chủ, cậu chủ.”

“Vú Trương, đây là Mộ Thi Hàm, vợ sắp cưới của Tử Sâm, con dâu tương lai của tôi.” Diêu Mộng Phạn cười giới thiệu.

“Chào mợ chủ.” Vú Trương kính cẩn nói.

Lãnh Tử Sâm rất hài lòng với tiếng mợ chủ này của vú Trương, cười như đồ ngốc: “Vú Trương, mau đưa mợ chủ lên lầu xem cô ấy thích phòng nào, cô ấy thích phòng nào thì bảo người dọn dẹp phòng ấy.”

Vú Trương cười gật đầu: “Vâng thưa cậu chủ.”

“Mợ chủ, mời cô đi theo tôi.”

Tự dưng bị gọi là mợ chủ, Mộ Thi Hàm thực sự không biết mình có nên nhận hay không.

Lại nghĩ ngay đến chuyện mình đã quyết tâm kết hôn với Lãnh Tử Sâm, cô không do dự nữa, gật đầu với vú Trương: “Phiền vú Trương quá.”

“Có phiền hà gì đâu, mợ chủ, phòng bên cạnh cậu chủ đẹp lắm, phòng lớn, ánh sáng cũng tốt, tôi dẫn cô đi xem, nếu cô thích, tôi sẽ gọi người dọn dẹp ngay.”

“Đã vậy thì khỏi cần lên xem nữa, tôi nghe theo vú Trương.”

Vốn Mộ Thi Hàm không phải là người kén chọn, mà việc sống bên cạnh Lãnh Tử Sâm cũng tiện cho việc chăm sóc anh, vậy nên cô đồng ý với đề nghị của vú Trương mà không hề nghĩ ngợi gì.

Vú Trương cười hớn hở: “Vâng, tôi sẽ gọi người dọn phòng ngay đây.”

“Vú Trương, tháng này tiền thưởng của vú tăng gấp đôi.” Lãnh Tử Sâm hài lòng đến không thể hài lòng hơn với vú Trương nữa, thậm chí anh còn cảm thấy áy náy vì tháng này đã không thưởng thêm cho bà ấy.

“Cảm ơn cậu chủ.” Vú Trương cười vui vẻ, đi nhanh như bay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.