Chương trước
Chương sau
Tần Tuyết Hoa nhìn thẳng vào ánh mắt hơi châm chọc của Mộ Thi Hàm, cảm thấy mặt nóng lên, cô ta khẽ cắn răng rồi thả tay Lãnh Tử Sâm ra, nhưng vừa buông tay thì cô ta đã loạng choạng suýt ngã, Giang Cửu Lương ở khá gần Tần Tuyết Hoa bèn vội vàng vươn tay đỡ cô ta: “Ây, em Tuyết Hoa, em không sao chứ?”

Hai mắt của Tần Tuyết Hoa ửng đỏ: “Em… em không sao, chỉ hơi đau chân một chút mà thôi… Em…”

Giang Cửu Lương nhìn Mộ Thi Hàm, hơi không vui: “Cô Mộ, em Tuyết Hoa chỉ bị đau chân, chị đâu cần tính toán chi li như vậy, chị…”

Anh ta còn chưa nói xong thì Lãnh Tử Sâm đã đá anh ta một cú: “Cậu nói tào lao gì đấy? Cô gái của tôi tính toán chi li chỗ nào? Chẳng qua là tính chiếm hữu chỉ hơi mạnh mà thôi.”

Giang Cửu Lương: Muốn mắng người quá, anh đừng nói một cách đắc chí như vậy được không?

Mộ Thi Hàm lạnh nhạt nhìn Giang Cửu Lương rồi xoay người rời đi.

Giang Cửu Lương bị ánh mắt đó của cô làm cho da đầu tê dại, anh ta nhìn Lãnh Tử Sâm và hỏi một cách yếu ớt: “Tử Sâm, có phải em bị người phụ nữ của anh ghét rồi không?”

“Biến, cô gái của tôi không rảnh như thế.” Lãnh Tử Sâm vội vàng đuổi theo.

“Ây, cô bé, em đừng đi.”

Lãnh Tử Sâm chạy đến trước mặt Mộ Thi Hàm và cản đường đi của cô.

Mộ Thi Hàm nhíu mày, hờ hững liếc anh một cái, sau đó lướt qua anh và tiếp tục đi thẳng về trước.

“Này, em có ý gì thế? Có phải em giận rồi không? Anh đâu cố tình ôm Tần Tuyết Hoa đâu, cô ta bị đau chân mà.” Lãnh Tử Sâm giải thích.

“Cô ta đang giả vờ.” Mộ Thi Hàm nói xong bèn đẩy anh ra và tiếp tục đi về phía trước.

Lãnh Tử Sâm đần mặt ra, chừng vài giây sau thì anh mới hiểu cô nói cái gì, ý của cô là Tần Tuyết Hoa giả vờ ư? Cô ta thật sự không bị đau chân à?

Lãnh Tử Sâm nửa tin nửa ngờ và không đuổi theo Mộ Thi Hàm nữa, anh quay trở lại bên cạnh đám người Giang Cửu Lương, thấy anh ta còn đỡ Tần Tuyết Hoa, anh bỗng thét lớn một câu: “A, tại sao ở đây lại có con gián chứ?”

Cô ta bị dọa vội vàng nhảy cẫng lên, hoảng sợ hỏi: “Gián ư? Ở đâu?”

Lãnh Tử Sâm thấy Tần Tuyết Hoa nhảy dựng lên thì gương mặt điển trai lập tức tối sầm, anh nhìn cô ta đầy ẩn ý, sau đó xoay người rời đi.

Giang Cửu Lương gọi anh lại: “Tử Sâm, đi đâu vậy? Không phải chúng ta đã hẹn uống rượu cùng nhau sao?”

“Các cậu uống đi.” Anh bước thẳng về phía trước mà không quay đầu lại.

Giang Cửu Lương quay lại thì phát hiện Tần Tuyết Hoa đang đứng yên tại chỗ với gương mặt lúng túng, sau đó anh ta nhìn xuống chân của cô ta thì hiểu ra ngay.

Mặc dù họ thích sống buông thả nhưng họ không ngu, bây giờ còn gì mà không hiểu nữa?

Gương mặt của Tần Quân Kỳ u ám, anh ấy nắm lấy tay của Tần Tuyết Hoa và nhanh chóng đi vào phòng VIP: “Tuyết Hoa, em bị gì vậy? Tại sao vừa rồi em lại làm thế?”

Tần Tuyết Hoa tủi thân đến mức hai mắt đỏ bừng: “Anh, chuyện này còn phải hỏi ư? Chẳng lẽ anh không nhìn ra à? Em thích anh Tử Sâm.”

Tần Quân Kỳ hoảng hốt nhìn em gái của mình: “Em thích Tử Sâm ư? Tại sao lúc trước lại không nói?”

Tần Tuyết Hoa ấm ức trả lời: “Chẳng phải là do em chưa kịp nói sao? Vả lại lúc trước anh Tử Sâm không quan tâm đến ai nên em cũng không gấp gáp làm gì, ai biết anh ấy lại kết hôn đột ngột như vậy, anh ơi, em làm thế nào bây giờ? Em không muốn anh ấy cưới người khác.”

Tần Quân Kỳ thở dài: “Tuyết Hoa, Tử Sâm đã đính hôn với cô Mộ, cho dù em thích cậu ấy thì cũng nên chấm dứt tại đây thôi.”

“Anh, sao anh không giúp em?”

Tần Quân Kỳ cười gượng: “Giúp em? Anh giúp em thế nào? Em vốn không cùng đẳng cấp với cô Mộ, em không hề có phần thắng trước mặt cô ấy.”

“Anh, em thua kém chỗ nào cơ chứ? Mặc dù nhà họ Tần chúng ta thua nhà họ Lãnh nhưng cũng là nhà giàu ở thành phố A, em lại là trâm anh thế phiệt của nhà họ Tần, em thua cô ta chỗ nào?” Tần Tuyết Hoa không phục: “Mặc dù nhà họ Mộ không tệ nhưng cũng không xuất sắc bằng nhà họ Tần của chúng ta mà đúng chứ? Hơn nữa ngoại hình của em cũng đâu thua cái cô họ Mộ kia đâu.”

“Tuyết Hoa, thứ duy nhất mà em có thể đưa ra chỉ có bối cảnh gia đình mà thôi, nhưng thứ đó liên quan đến em bao nhiêu? Tiền trong nhà do em kiếm ra sao? Em đã từng cống hiến chút sức lực nào cho dòng họ nhà mình chưa? Nhưng cô Mộ đó thì khác, mười tám tuổi cô ấy đã vực dậy cả Mộ Thị, cô ấy là chủ tịch của Mộ Thị, là người nắm quyền chân chính. Cô ấy vừa tài giỏi lại vừa xinh đẹp, bất cứ cô gái nào đứng trước mặt cô ấy đều sẽ cảm thấy tự ti và mặc cảm, em đã hiểu chưa?” Tần Quân Kỳ không muốn em gái tiếp tục sa lầy nên chỉ đành đả kích cô ta một cách gay gắt.

Nhưng Tần Tuyết Hoa vẫn không nghe: “Anh, anh đừng nâng khí thế của người khác để diệt oai phong của mình được không? Cô ta là chủ tịch Mộ Thị thì sao? Cô ta chỉ là một tảng băng, có chỗ nào giống con gái đâu chứ? Anh Tử Sâm sẽ không hạnh phúc nếu kết hôn với cô ta.”

“Tử Sâm có hạnh phúc khi kết hôn với cô ấy hay không là chuyện của Tử Sâm, không tới lượt chúng ta lo chuyện bao đồng. Còn em, em nên buông tay đi, Tử Sâm đã đính hôn với cô ấy, hôn lễ của họ đã được đăng trên báo. Nếu em còn làm ra chuyện gì mất trí nữa thì chỉ tự rước nhục nhã vào thân mà thôi, em đã hiểu chưa?”

“Anh à, rốt cuộc em có phải em ruột của anh không? Tại sao anh lại không giúp em chứ?”

“Nếu em không phải em ruột của anh, em cho rằng anh sẽ phí lời nói những lời đó với em sao?” Tần Quân Kỳ nói nghiêm túc: “Tuyết Hoa, em nghe kỹ cho anh, nếu em vẫn cố chấp, anh chỉ đành đưa em ra nước ngoài.”

Giang Cửu Lương và Tân Nhật Minh đã yên lặng tiến vào phòng bao trong lúc hai anh em họ đang nói chuyện, họ miễn cưỡng ngồi ở đó và nghe Tần Quân Kỳ giảng đạo với Tần Tuyết Hoa.

Cả đám bọn họ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, thân thiết đến mức mặc chung một cái quần, nên họ không hy vọng tình anh em của họ sẽ bị ảnh hưởng bởi Tần Tuyết Hoa, hôm nay thấy Tần Quân Kỳ cũng xem như bình tĩnh, cuối cùng họ đã có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

Giang Cửu Lương nhìn Tần Tuyết Hoa và an ủi: “Em Tuyết Hoa, trên đời này vẫn còn nhiều đàn ông tốt mà, đâu nhất thiết phải là Tử Sâm đâu, nếu không thì em cân nhắc anh Cửu Lương của em một chút xem.”

Tần Tuyết Hoa liếc anh ta: “Không cần, anh không đẹp trai bằng anh Tử Sâm, em không muốn thích anh.”

Những lời này khiến trái tim của anh ta đau đớn: “Này, thẩm mỹ của em bị gì thế? Anh không đẹp trai xuất sắc bằng Tử Sâm chỗ nào? Nhật Minh, cậu tới phân xử xem, tôi không đẹp trai và xuất sắc bằng Tử Sâm chỗ nào?”

Tân Nhật Minh liếc anh ta: “Chỉ cần là người thì đều nhìn ra cả.”

“Cậu…” Giang Cửu Lương ôm ngực, cảm giác trái tim như bị mười ngàn con dao đâm vào vậy.

Khi Lãnh Tử Sâm chạy ra khỏi câu lạc bộ thì đúng lúc nhìn thấy Mộ Thi Hàm lên xe rời đi. Cô thấy anh cũng đuổi ra theo nhưng không chờ anh mà bảo Đỗ Tiến Hải lái xe đi luôn.

Lãnh Tử Sâm trơ mắt nhìn xe của Mộ Thi Hàm rời đi, anh tức giận đến mức đá vào cây cột bên cạnh một cú, vô tình trúng vào ngón chân khiến anh phải ôm chân la lên đau đớn.
Mộ Thi Hàm nhìn xuyên qua cửa sổ xe và thấy hành động con nít của Lãnh Tử Sâm thì dở khóc dở cười.

Lúc xe của cô vừa dừng lại trong bãi đỗ xe, Lãnh Tử Sâm đã đuổi đến, anh nhanh nhẹn dừng xe lại và bước xuống xe trước Mộ Thi Hàm.

Đỗ Tiến Hải đang định mở cửa xe cho cô thì Lãnh Tử Sâm đã mở cửa xe trước anh ta một bước, anh nhìn Mộ Thi Hàm ngồi trên xe và nói bằng giọng nặng nề: “Này cô gái, em có bản lĩnh quá ha? Thấy anh đuổi theo mà còn làm như vậy? Em có ý gì đây?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.